Còn Chư Cát Trấn bên cạnh đã bắt đầu tra cứu số điện thoại này thuộc về ai và
định vị vị trí.
Tôn Soái cúp điện thoại Lưu Hiền để trên bàn, sau đó cẩn thận xóa lịch sử cuộc
gọi.
Vừa nãy cô cảnh sát kia mở miệng suýt nữa dọa chết cậu ta, may mà cậu ta đã
sớm dùng quỷ lực bao bọc chiếc điện thoại, chỉ có giọng nói bên này mới có thể
truyền qua.
Giọng nói bên kia không thể truyền đến.
“Cái này có được tính là bằng chứng không?” Tôn Soái hỏi.
Vừa nãy cậu ta đều làm theo lời Giang Mãn Y nói. Ban đầu cậu ta còn nghĩ hay là
trực tiếp quay phim ghi âm rồi gửi cho cảnh sát luôn cho tiện.
Nhưng dường như làm vậy khá phiền phức, bằng chứng thu thập phi pháp hình
như không được tính?
Giang Mãn Y trầm ngâm một lúc, quyết định dùng điện thoại của chính hung thủ
gọi cho cảnh sát thì hẳn là sẽ không thành vấn đề.
Đây không phải ghi âm phi pháp vì là hung thủ tự gọi điện cho cảnh sát.
“Đầu quỷ, nhóc ắp được tận mắt nhìn thấy hung thủ đền tội rồi” Giang Mãn Y
nhìn cậu ta với vẻ thương yêu.
Đầu quỷ đang lơ lửng bên cạnh cúi thấp đầu: “Vậy Lưu Đồng thì sao ạ?”
Nếu bố mẹ Lưu Đồng đều phải đi tù thì Lưu Đồng sẽ thế nào.
Hai gia đình, một gia đình mất đi con trai, một gia đình con gái mất đi bố mẹ.
Giang Mãn Y cười xoa đầu đầu quỷ: “Cậu có bao giờ nghĩ Lưu Đồng sống trong
một gia đình như thế này, có lẽ không hề hạnh phúc không? Có thể bố mẹ cô bé
vào tù, đối với cô bé ngược lại là một khởi đầu hoàn toàn mới”
Bố mẹ điên rồ đến mức giếc bạn học của con gái rồi dùng thịt bạn học làm đồ
ăn cho con.
Sống trong một gia đình điên rồ như vậy, Lưu Đồng có thật sự hạnh phúc không?
Không, có lẽ nên nói rằng Lưu Đồng trước đây có quyền lựa chọn không?
Giang Mãn Y thở dài, ném đầu quỷ cho Tôn Soái vừa kịp hội quân: “Tôi giao cậu
ta cho cậu đấy, còn về công đức thì. Cậu tự liệu mà tính”
Tôn Soái ban đầu còn muốn ăn lại công đức nhưng cậu ta nhìn thấy đầu quỷ đã
chỉ còn lại mỗi cái đầu.
Vừa nãy ở nhà hung thủ, trái tim nhỏ bé của cậu ta cũng chịu đả kích lớn.
“Haizz, thôi được rồi, coi như tôi cho chó ăn vậy”
Tôn Soái túm lấy đầu quỷ, hung tợn nói: “Từ hôm nay trở đi! Nhóc nợ tôi 10.000
tiền âm phủ!”
“Nhóc tốt nhất nên nghĩ cách kiếm tiền trả tôi đi!”
Đầu quỷ bị cậu ta bóp như quả bóng: “Chú. Anh trai, chẳng phải em là em trai
cục cưng mà anh yêu nhất sao?”
“Chúng ta đều có cùng công đức chảy trong người mà!”
Tôn Soái: ..
“Này, tôi không muốn nhận thằng em này nữa đâu”
Giang Mãn Y ho nhẹ một tiếng, thật ra cô cũng không muốn có một kẻ háu ăn như
vậy ở bên cạnh.
Mà đầu quủ đi làm thuê, chức năng của cậu ta ngoài ăn ra thì hình như chỉ có bị
ăn, không thể nào thật sự để cậu ta đi làm streamer ăn uống không ngừng nghỉ
được.
Không chừng tiền thưởng chẳng thấy đâu mà cô đã bị cậu ta ăn sạch sạt nghiệp.
38.html]
Bây giờ cô còn phải tích tiền để nạp vào game đây.
Đúng vậy, cô vừa nghiên cứu thương thành trong game, bên trong đồ vật đủ loại.
Được chia thành thời trang, pháp khí, phù chú, thiên công, đồ gia dụng, nấu ăn,
thú cưng, tọa kỵ,.
Dù sao thì Giang Mãn Y vừa nhìn thấy, đã có cảm giác ví tiền của mình sắp không
cánh mà bay.
Cô nghiên cứu một chút về tỷ lệ quy đổi kim cương và tiền tệ trong thương thành
game là một đổi một.
Mà thời trang trong thương thành game có giá từ vài chục đến hàng vạn, trông thì
không quá đắt, dù sao thì những bộ thời trang đó thật sự đẹp đến bùng nổ!
Hơn nữa còn đi kèm với phòng thủ và tấn công cơ bản.
Điều quan trọng là những thứ khác mới đắt, ví dụ như tọa kỵ, có một con phượng
hoàng tọa kỵ giá khoảng ba trăm triệu.
Khụ khụ. Loại vật phẩm này nếu đặt trong giới nhà giàu thì tuyệt đối sẽ được coi
là món hời.
Dù sao thì đó cũng là phượng hoàng!
Anan
Ai mà có được một con thì hoàn toàn có thể làm nên chuyện lớn, dùng ba trăm
triệu để kiếm ba nghìn tỷ.
Nhưng Giang Mãn Y thì không được rồi, số tiền trên người cô còn chưa đủ dùng
cho bản thân nữa.
Thế là cô dứt khoát đóng thương thành lại, không thể xem nữa, xem tiếp sẽ tán
gia bại sản mất.
Tôn Soái không muốn đầu quỷ nên Giang Mãn Y đành tiếp tục mang theo đầu quỷ
trên đường đi tìm cách giải cứu Hứa Vân.
Cô cũng không thể nói là vứt đầu quỷ xuống Âm giới, nhỡ đâu cậu ta âm thầm
đầu thai thì sao.
Vậy thì món nợ cậu ta thiếu cô phải làm sao!
Đầu quỷ còn trẻ đã nợ nần chồng chất, tạm thời chưa thể đầu thai!
Một người một đầu quỷ tiếp tục tiến về phía trước. Đến trưa hôm sau, khi họ đến
đích thì Giang Mãn Y nhận được điện thoại từ Lăng Thính Lan.
“Alo? Y Y, tớ làm xong trang web rồi! Bạch Vô Thường đã xem qua và nói có thể
bắt đầu vận hành được rồi”
Giang Mãn Y nhướng mày: “Cậu và Bạch Vô Thường đã gặp nhau rồi sao?”
Lăng Thính Lan nhìn Giang Mãn Y với hai quầng thâm to đùng dưới mắt: “Đúng
vậy, Tôn Soái đưa hắn đến, nói là cậu bận lắm nên tớ đã bàn giao công việc với
họ”
“Trang web tên là trang Web Tiểu Thuyết Âm Giới, tớ còn bàn với Bạch Vô
Thường làm cả phiên bản ứng dụng nữa. Tớ gửi cho cậu xem nhé, nếu thấy được
thì chúng ta có thể tiến hành bước tiếp theo”
Giang Mãn Y gật đầu: “Được thôi, cậu gửi cho tớ đi”
Bên kia cúp điện thoại, Giang Mãn Y lập tức nhận được gói cài đặt mà Lăng Thính
Lan gửi đến.
Cài đặt xong là một biểu tượng màu đỏ, trên đó viết bốn chữ lớn “Tiểu Thuyết Âm
Giới”.
Mở ra đầu tiên là màn hình chờ, sau đó là một loạt tiểu thuyết mạng.
Gần như không khác gì một ứng dụng đọc truyện bình thường, có lẽ còn tinh xảo
hơn một ứng dụng đọc truyện nổi tiếng nào đó một chút.
Cô nhìn lướt qua những cuốn sách bên trong, phần lớn là truyện đã hoàn thành,
truyện đang được đăng cũng không ít nhưng số chữ thì chưa nhiều lắm, khoảng
ba vạn chữ.
Chắc là dự định đợi ứng dụng Âm giới chính thức ra mắt rồi mới tung ra các bản
cập nhật để thu hút độc giả.