Còn cả thành tích thua liên tục hai mươi trận khi chơi Vương Giả Vinh Diệu, cảnh
bị bốn kẻ địch băng trụ tấn công rồi cố gắng sống sót nhưng vẫn chết thảm.
Đau!
Đau quá!
“Hức hức hức!”
Khương Thật mắt nhòe nước mắt nhìn sư phụ cũng nước mắt nước mũi tèm lem,
hai người nhìn nhau chỉ thấy bi ai từ tận đáy lòng.
“Sư phụ hức hức hức hức!”
“Đồ đệ hức hức hức hức hức hức hức á!”
“Chít chít chít chít chít chít chít…”
Ngày hôm sau.
Hai người, một người đi xe điện, một người lái xe bán tải bắt đầu vội vã trở về
thành phố Giang Triều.
Sau chuyện khóc ròng cả đêm hôm qua, Giang Mãn Y quyết định tạm thời không
đụng đến việc nấu ăn nữa.
Khổ quá!
Những ngày tháng “ngồi tù” trong Vương Giả Vinh Diệu và những ngày không rút
được thẻ quý hiếm khổ quá!
Giang Mãn Y đi xe điện nhìn thị trấn nhỏ này, những người qua lại trên phố dường
như đều sống một cuộc sống chậm rãi.
Cho đến khi cô nhìn thấy một người phụ nữ.
Văn Huệ Lệ cúi đầu, mái tóc đen bóng mượt mà ngày xưa giờ trông rất khô xơ.
Giang Mãn Y có thể nhìn rõ trong mái tóc đen của bà xen lẫn không ít sợi tóc bạc.
Bà còng lưng, cả người dường như mất hết tinh thần, giống như một cái xác
không hồn.
Giang Mãn Y giảm tốc độ xe, nghe thấy hai bà thím ở đối diện nói chuyện: “Kia
không phải là bà chủ tiệm quần áo Lệ Lệ sao? Sao bà ấy già đi nhiều thế nhỉ”
“Bà còn chưa biết sao?”
“Chuyện gì cơ?”
“Thì con trai bà ấy không phải con ruột, là bị bắt cóc về, chồng bà ấy mua đứa bé,
cảnh sát đã đến tận nhà rồi”
“Á? Thế chồng bà ấy đâu?”
Bà thím kia bĩu môi: “Bị bắt vào tù rồi chứ đâu, haiz, tôi nói thật chứ bà ấy ngày
nào cũng đốt hương bái Phật, cũng chẳng có tác dụng gì”
“Người ta mà, vẫn nên làm nhiều việc thiện”
“Nhưng bà ấy đối xử với con trai tốt lắm mà. Tôi nhớ thằng bé đó lần nào thi cũng
đứng trong top 10 của khối, với lại chồng bà ấy cũng đối xử với thằng bé không tệ
đâu nhỉ, mấy lần tôi đi mua quần áo đều thấy ông ấy kèm cặp thằng bé làm bài
tập mà”
“Haiz, nói mấy cái này có ích gì đâu, không phải của mình thì rốt cuộc cũng không
phải của mình”
“Thế bà ấy không biết đứa bé không phải con mình sao?”
“Bà ấy làm sao mà biết được. Tôi nói cho bà nghe toàn là chuyện mà người thân
của tôi làm ở cục cảnh sát kể đấy, bà đừng có nói lung tung cho người khác nghe
nhé, là do bà ấy sau khi sinh con thì sức khỏe vốn đã không tốt, cả người lại cứ
thần thần điên điên, con bà ấy chết rồi, chồng bà ấy và mẹ chồng bà ấy mới bàn
bạc với nhau phải giấu bà ấy trước, sợ bà ấy không chấp nhận được ấy mà”
“Sau này thì thấy đứa bé kia nên mua về, lừa bà ấy là con của mình”
“Haiz, đằng sau một lời nói dối thì luôn cần vô số lời nói dối để bao biện, đến khi
không thể giấu được nữa thì đó lại là một đòn giáng lớn hơn đối với bà ấy”
“Bà nghĩ xem bà ấy cũng chẳng dễ chịu gì đâu. Bao nhiêu năm nay cứ nghĩ là con
ruột của mình nên chăm sóc dạy dỗ tỉ mỉ, kết quả bây giờ lại phát hiện không phải
con ruột của mình” Bà thím thở dài một hơi: “Hy vọng bà ấy có thể sớm vượt qua
được”
Giang Mãn Y cũng theo đó thở dài một tiếng.
61.html]
“Ấy?” Bà thím kia quay đầu nhìn lại, thấy Khương Thật đang ở trong chiếc xe bán
tải: “Đây không phải là…”
“Cái đứa, đồ đệ của Giang Mãn Y sao!”
Bà thím nói xong thì ngẩn người, kỳ lạ, Giang Mãn Y là ai.
Giang Mãn Y: …
Cũng trong lúc bà thím ngây người, chiếc xe bán tải và xe điện đã đi khuất.
“Sư phụ, thật sự là ai nhìn thấy cũng sẽ biết con là đồ đệ của người đó!” Khương
Thật gửi một tin nhắn qua não.
Giang Mãn Y nhướng mày, nếu nói như vậy thì tại sao tên đầu vàng hôm qua lại
không bị ảnh hưởng.
Hai người vừa trò chuyện trong đầu vừa đi về phía trước.
Đường về nhanh hơn đường đến rất nhiều, Giang Mãn Y nóng lòng về nhà nên
trực tiếp dẫn Khương Thật tìm một nơi không có camera giám sát để ngồi trận
pháp truyền tống quay về.
Giang Mãn Y trở về ký túc xá, còn Khương Thật thì đi tìm một khách sạn để ở
tạm.
“Y Y ~” Lăng Thính Lan thấy Giang Mãn Y trở về thì cả người bật dậy như lò xo.
Cô ấy treo lên người Giang Mãn Y: “Cuối cùng cậu cũng chịu về rồi!”
“Thế nào, nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi không?”
Giang Mãn Y gật đầu: “Rất thuận lợi!”
Anan
Cô nghĩ nghĩ, quyết định gọi Triệu Sinh tức Bạch Vô Thường đến trước, chuyện
công ty cô phải lo liệu.
“Mấy ngày không gặp, cuối cùng cô cũng bận xong rồi” Triệu Sinh mỉm cười nói.
Giang Mãn Y ngồi trên ghế ở ký túc xá, đưa cho hắn một cái ghế nữa: “Cái app
tiểu thuyết Am giới mà các anh làm tôi đã xem qua rồi, rất tốt, tiếp theo tôi sẽ nghĩ
cách thành lập một công ty vỏ bọc”
“Tôi định thuê một căn biệt thự để ở, các anh thấy thế nào?”
Thực tế, thuê biệt thự rẻ hơn nhiều so với thuê văn phòng, hơn nữa biệt thự cũng
thích hợp để ở hơn, các cô hiện tại sắp tốt nghiệp rồi nên sau này cũng phải cân
nhắc vấn đề chỗ ở.
Lăng Thính Lan nghĩ nghĩ thấy không có vấn đề gì: “Có bể bơi không?”
Giang Mãn Y xoa đầu Lăng Thính Lan: “Đương nhiên là có rồi”
Mà nói thật, cô có thể trực tiếp mua một mảnh đất không nhỉ, nhiệm vụ nhà cửa
vẫn chưa hoàn thành, sốt ruột quá.
“Cậu nói xem hay là chúng ta tự xây một cái đi?” Giang Mãn Y nói với Lăng Thính
Lan.
“Bây giờ mình có khoảng hơn hai triệu tệ. Nếu thuê biệt thự thì cũng được nhưng
mình thì thiên về việc tự xây hơn”
Lăng Thính Lan nghe thấy hai triệu tệ thì cả người sốc nặng: “Y Y! Cậu phát tài
rồi!”
Sự kinh ngạc lần này còn lớn hơn cả lần đầu cô gặp quỷ.
Quả nhiên, con người có thể thấy quỷ nhưng không thể không có tiền.
“Mình thế nào cũng được” Lăng Thính Lan hít sâu một hơi: “Cậu định xây nhà ở
đâu?”
“Nếu ở thành phố Giang Triều thì bây giờ đất đai không dễ kiếm đâu, nhà mình ở
ngoại ô có một căn nhà cũ, là ba mẹ mình mua từ lâu rồi”
“Cậu có thể trực tiếp xây, nếu không yên tâm thì mình cũng có thể chuyển
nhượng cho cậu”
Giang Mãn Y mắt sáng rực lên: “Ở đâu thế?”
Cô đang lo không có chỗ xây nhà đây.