Cứ cảm thấy mỗi lần chi tiền cho game là y như rằng cảm thấy bị bào vậy!
Giang Mãn Y nén đau lòng mua một quyển sách kỹ năng cao cấp, sau đó đặt vào
ô kỹ năng thú cưng.
Rất nhanh bé chim mập ú lại có thêm một kỹ năng.
[Mổ một cú bay lượn: Có thể giảm 1% máu của kẻ địch (Thời gian hồi chiêu: một
tiếng)]
Giang Mãn Y: !
Ờ này, vẫn không có giới hạn cấp bậc.
Nói cách khác, nếu thể xác của cô có thể cường hãn đến mức chịu đựng được kẻ
địch đánh cô liên tục thì chỉ cần một trăm tiếng, bé chim mập ú có thể hoàn toàn
dùng kỹ năng đánh chết kẻ địch đó.
“Đại lão!”
“Cái này cũng quá đỉnh rồi, đơn giản là lỗi game rồi!”
Giang Mãn Y nhìn bé chim mập ú đầy yêu thích, đức hạnh gì mà cô mới cấp 14
đã có thể sở hữu thú cưng như vậy chứ!
Bé chim mập ú: “Chíp chíp chíp chíp chíp chíp chíp…”
Sau khi hoàn thành xong hai nhiệm vụ có thể làm, Giang Mãn Y lại gọi điện cho
Lăng Thính Lan nói chuyện mình sẽ quay về vào ngày mai.
Hai người trò chuyện một lúc, Khương Thật cũng bưng cơm ra: “Sư phụ, người
nếm thử tay nghề của tôi xem, ai ăn cũng khen ngon hết ạ!”
Giang Mãn Y nhìn một bàn đầy ắp thức ăn, cầm đũa lên thưởng thức tỉ mỉ.
“Tay nghề nấu ăn của anh khá tốt đấy chứ!”
Khương Thật cười nói: “Từ nhỏ, tôi đã thích nấu ăn, bao nhiêu năm nay lại thích
câu cá nên tay nghề nấu ăn cũng có phần tinh thông, dân câu cá đa số đều tự
nấu ăn mà”
Giang Mãn Y mỉm cười, đợi đến khi ăn xong bữa cơm thì Khương Thật lại dùng
bộ trà hiếu thảo để pha trà dâng cô.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo, cả hai đều rất hài lòng.
[Nhiệm vụ sư đồ: Tận hưởng một bữa tối tinh tế do đệ tử nấu cho bạn (Đã hoàn
thành). Phần thưởng nhiệm vụ: Khung chat riêng tư sư đồ đã mở]
[Khung chat riêng tư sư đồ: Khung chat độc quyền của sư đồ, trò chuyện bằng ý
niệm chắc chắn hiệu quả hơn dùng điện thoại!]
Khương Thật cũng nhìn thấy thông báo hoàn thành nhiệm vụ trong đầu mình, cả
người cậu ta mừng rỡ bay bổng.
Năm mươi điểm kinh nghiệm… Pháp lực kìa!
Bây giờ anh ta đã mạnh hơn rồi sao!
Khương Thật kích động nắm lấy một chiếc đũa, muốn dùng pháp lực bẻ gãy nó.
Giang Mãn Y ở đối diện nhìn anh ta nhe răng trợn mắt dùng ngón trỏ và ngón cái
bóp chặt chiếc đũa: “…”
Không hiểu anh ta đang làm gì nhưng cứ chúc cậu ta thành công vậy!
Nói đến, nếu ở đây có bếp thì có lẽ cô có thể làm luôn nhiệm vụ nấu ăn đó.
Giang Mãn Y đứng dậy đi vào bếp: “Tôi dùng dụng cụ nhà bếp của anh một chút
nhé”
Khương Thật vội vàng đi theo, dọn hết nồi niêu xoong chảo vừa dùng sang một
bên rồi lấy mấy cái sạch sẽ ra: “Sư phụ người cứ dùng tùy ý ạ”
Bây giờ trong đầu anh ta toàn là tại sao mình không bẻ gãy được chiếc đũa,
chẳng lẽ là vì căn cơ của anh ta quá kém ư?
Có thể lắm!
Không được, sau này phải thường xuyên dâng trà cho sư phụ, không thể bỏ lỡ cơ
hội tăng pháp lực mỗi ngày!
Giang Mãn Y không biết đồ đệ của mình đang nghĩ gì, cô phát hiện mình vừa vào
bếp thì đã nhìn thấy gợi ý.
[Xin hãy chuẩn bị một cái nồi, đổ nước vào nồi, cho thịt thỏ sống vào, đậy nắp nồi
lại [Không còn cách nào khác, với thịt thỏ sống bạn chỉ có thể chọn luộc thịt thỏ)]
Cô vừa làm theo hướng dẫn vừa nói với Khương Thật: “Anh có thể thử dùng ý
niệm nói chuyện với tôi xem”
60.html]
Khương Thật “a” một tiếng không hiểu thì thấy sư phụ rõ ràng không hề mở miệng
nhưng trong đầu anh ta lại xuất hiện một đoạn… Giọng nói?
Anh ta nhấn phát: “Anh thử dùng ý niệm nói chuyện với tôi xem”
Khương Thật ngẩn ra một lát, rất nhanh Giang Mãn Y bên kia đã nhận được một
đoạn giọng nói.
“Sư sư sư sư sư sư phụ!”
Giang Mãn Y: …
Anan
“Hay lắm, đây là một kênh giao tiếp giữa sư phụ và đồ đệ chúng ta, anh có việc gì
có thể trực tiếp dùng ý niệm để liên lạc với tôi”
Khương Thật há hốc mồm, truyền âm từ xa ư!
Ghê gớm thật!
Sau này nếu anh ta gặp rắc rối thì có thể trực tiếp gọi sư phụ đến cứu anh ta rồi.
Không biết thế giới này có ẩn giấu bao nhiêu điều kỳ bí không thể giải thích bằng
khoa học không nữa, không được, anh ta phải cố gắng trở nên mạnh hơn!
Trong lúc Khương Thật còn đang miên man suy nghĩ thì Giang Mãn Y đã đậy nắp
nồi lại.
Cô vừa đậy nắp nồi xong, phía trên đã xuất hiện dòng chữ “Đã hoàn thành”.
Giang Mãn Y mở ra xem.
[Thịt thỏ luộc: Đây là món ăn được làm ra với bốn phần cẩu thả, ba phần thô
thiển, ba phần nhàm chán (Món này có thể khiến người nếm thử nhớ lại những
ngày tháng ngồi tù trước đây)]
Giang Mãn Y: …
Còn dám mắng nữa!
“Hay là anh nếm thử đi?” Giang Mãn Y nhìn món thịt thỏ luộc tự động bày ra đĩa.
Khương Thật đã ngửi thấy mùi thơm rồi. Mặc dù vừa nãy đã ăn khá nhiều nhưng
đã là món sư phụ làm thì đương nhiên là đồ đệ phải nếm thử rồi!
Anh ta cầm muỗng múc một bát nhỏ rồi từ từ thưởng thức.
Giang Mãn Y trân trân nhìn anh ta vừa mới ăn một miếng, cả người đã nhăn nhó,
vẻ mặt như bị sét đánh.
Sau đó, nước mắt anh ta từ từ chảy ra.
Khương Thật cũng không biết phải diễn tả mùi vị của món thịt thỏ luộc này như
thế nào.
Ngửi thì rất thơm, mùi vị cũng rất ngon, tươi.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc nó vào miệng, khiến anh ta cảm thấy như mình
đang ở trong một nhà tù lạnh lẽo, nhìn ra song sắt mà suy nghĩ về nửa đời trước
của mình cũng như lý do tại sao phải vào tù.
Cuộc đời dài đằng đẵng, cay đắng.
Cái cảm giác mờ mịt không thấy tương lai, cảm giác không thể nào thoát được và
còn hối hận, day dứt, đau khổ.
“Sư phụ, người làm… Hức hức, thật sự quá ngon”
Giang Mãn Y nhìn anh ta nước mắt lưng tròng, bắt đầu khóc òa lên: “…”
“Thật sự ngon sao?”
Khương Thật gật đầu lia lịa: “Ngon lắm hức hức!”
Giang Mãn Y xoa xoa vầng trán, dùng muỗng tự múc cho mình một bát nhỏ, sau
đó cầm bát lên uống một ngụm.
“Hít hà!”
Cô lập tức nước mắt giàn giụa.
Tại sao trong đầu cô lại nhớ lại những ngày mình rút mười lần liên tiếp đều ra thẻ
rác chứ!