Cuộc Sống Của Tôi Biến Thành Trò Chơi

Chương 62



“Hơi xa, từ đây đến đó mất khoảng hai tiếng đồng hồ” Lăng Thính Lan uống một

ngụm nước: “Có muốn đi xem thử không?”

Giang Mãn Y gật đầu: “Được”

Giang Mãn Y lại nói với Bạch Vô Thường về chuyện công ty một lần nữa, đợi

Bạch Vô Thường đi rồi thì cô bảo Khương Thật đến đón các cô.

Hai người vừa xuống lầu, đã thấy chiếc xe bán tải của Khương Thật đậu ở dưới.

“Đây là bạn thân nhất của tôi, Lăng Thính Lan” Giang Mãn Y giới thiệu.

“Đây là đồ đệ của tôi, Khương Thật”

Khương Thật gật đầu, vươn tay: “Chào cô”

Lăng Thính Lan nhìn Khương Thật: “Chào anh, chào anh, tôi biết anh là đồ đệ của

Giang Mãn Y!”

Khoan đã!

Anan

Tại sao cô ấy lại gọi Y Y bằng cả họ lẫn tên.

Kỳ lạ quá.

Giang Mãn Y: …

Đợi ba người đều lên xe bán tải, Lăng Thính Lan vẫn còn đang suy nghĩ, cô ấy

nhìn Khương Thật, trong lòng muốn nghĩ đến tên Khương Thật nhưng lại không

sao nhớ ra được.

Hình như trong đầu cô chỉ nhớ anh ta là đồ đệ của Giang Mãn Y.

Kỳ quái thật!

“Đúng rồi Y Y, căn nhà cũ ở nhà mình rất cũ rồi nhé, là loại nhà đất ấy. Bố mẹ

mình mua từ hơn hai mươi năm trước nhưng cậu yên tâm mọi thủ tục đều có đủ,

chỉ là cậu cũng biết đó, bố mẹ mình sau này đều ra nước ngoài phát triển cùng bố

mẹ cậu mà”

“Không có ai đến trông nom cả”

Giang Mãn Y gật đầu: “Giấy tờ thủ tục bố mẹ cậu không mang theo chứ?”

“Cái đó thì không. Mẹ mình hồi đó cao hứng nên mua thôi, lúc đó viết tên mình,

nói là sợ mình sau này chết đói nên mua trước, giấy tờ thủ tục mình đều để ở

nhà hết”

Lăng Thính Lan có chút bất lực: “Dù sao thì khu đó cũng không tốt lắm, chắc xung

quanh cũng chẳng có mấy hộ gia đình đâu, cậu cứ xem xét xem có muốn không

nhé”

Giang Mãn Y thật ra cảm thấy không có ai là tốt nhất bởi vì cô sắp xây nhà, theo

cách xây nhà trong game thì chắc cũng giống như nấu ăn thôi, bỏ nguyên liệu vào

là xong.

Có người nhìn thấy thì sẽ phiền phức hơn.

Nói đến thì bố mẹ cô và ba mẹ Lăng Thính Lan đều đã ra nước ngoài từ khi các

cô còn học cấp ba, mỗi năm cũng chỉ về một chuyến.

Đương nhiên, tiền cần gửi thì vẫn gửi đầy đủ, chỉ là số tiền gửi cũng không nhiều

lắm mà thôi.

Tóm lại họ dường như đã đạt được sự đồng thuận, đó là tự kiếm tiền tự tiêu, chỉ

cần con cái không chết đói thì cứ để chúng tự bươn chải mà tạo ra một thế giới

riêng.

Hầu như là ai sống cuộc đời của người đó.

Giang Mãn Y cũng không quan tâm, theo cô thì bố mẹ không cần phải sống vì con

cái, họ nên có lý tưởng và theo đuổi cuộc sống riêng của mình.

Chỉ cần làm tròn bổn phận của bố mẹ thì họ muốn làm gì cứ làm đó, không cần

lúc nào cũng quấn quýt bên con cái.

Con cái không phải là sự ràng buộc trong cuộc đời họ.

Ba người vừa nói vừa cười đi đến nơi mà Lăng Thính Lan đã nói. Nơi đây quả

thật rất xa ngoại ô, nếu không biết thì có lẽ sẽ tưởng là chuẩn bị sống ẩn dật.

62.html]

Bởi vì xung quanh toàn là núi, trông thì đúng là sơn thủy hữu tình.

Giang Mãn Y nhìn căn nhà đất trước mắt, trong lòng nghĩ nhà đất tốt mà, nhà đất

dễ đập đi xây lại.

Hơn nữa diện tích chiếm đất nhìn còn khá lớn, giống như một căn biệt thự cổ đại

vậy, chỉ là bên trong rất hoang tàn.

Xung quanh cũng chẳng có nhà nào, chỉ toàn mấy căn nhà bỏ hoang.

Trước căn nhà này còn có một cây đào, lác đác vài quả xanh non.

“Chính là chỗ này!” Giang Mãn Y rất hài lòng.

Một chỗ rộng thế này tha hồ cho cô “quậy”, đến lúc nhiệm vụ bắt xây chuồng heo

cũng không thành vấn đề.

Hứa Phi Dương dẫn Hứa Vân về nhà. Đã nhiều năm rồi, ông ấy cũng lâu rồi chưa

về nhà.

Dọc đường, ông ấy thấy Hứa Vân tuy vẫn còn xa lạ với mình nhưng cũng đang cố

gắng không để ông ấy phải lo lắng hay buồn bã, điều đó càng khiến ông ấy cảm

thấy đứa bé này quá đỗi hiểu chuyện.

Hiểu chuyện đến mức khiến ông ấy xót xa vô cùng.

“Vân Vân” Hứa Phi Dương nắm tay nhỏ của Hứa Vân rồi nhẹ nhàng gọi.

Hứa Vân ngẩng đầu: “Bố ơi, có chuyện gì ạ?”

Hứa Phi Dương nhìn cậu bé đầy yêu thương: “Lúc bố đi, bố đã xin chú cảnh sát

số điện thoại của. Mẹ Lệ Lệ của con. Con có muốn gọi điện nói chuyện với mẹ

ấy không?”

Ông ấy lấy điện thoại ra, chuyển sang giao diện gọi điện rồi đưa cho Hứa Vân:

“Mẹ Lệ Lệ chắc cũng buồn lắm, con có muốn nói chuyện với mẹ ấy không?”

Hứa Vân nhìn số điện thoại quen thuộc trên màn hình rồi lại cẩn thận liếc nhìn

biểu cảm trên mặt Hứa Phi Dương.

Cậu bé thấy bố mình mỉm cười, không có vẻ gì là để bụng thì mới mím môi rồi

cũng nở một nụ cười: “Bố ơi, con cảm ơn bố”

Hứa Phi Dương thấy cậu bé nhận lấy điện thoại, trong lòng dâng lên tình yêu

thương vô bờ.

Ông ấy hiểu rằng bấy nhiêu năm qua ông ấy đã bỏ lỡ tuổi thơ của Hứa Vân, là

cặp vợ chồng kia đã luôn ở bên Vân Vân.

Ông ấy không muốn con trai mình là một người bạc bẽo, chuyện này Dư Chính

Đạo và mẹ ông có lỗi, họ cũng đã nhận hình phạt thích đáng.

Nhưng Văn Huệ Lệ lại không hề hay biết chuyện này.

Nỗi đau của bà khi biết Hứa Vân không phải con ruột không phải là diễn.

Sự sụp đổ và sự bất lực của bà lúc đó khiến Hứa Phi Dương như nhìn thấy chính

mình năm xưa khi biết con trai bị lạc.

Giờ con trai đã trở về bên ông ấy nên ông ấy cũng muốn con có được sự tự do

lớn hơn, trở thành người mà con mong muốn và làm những gì con muốn.

Ông ấy cũng sẽ cố gắng trở thành một người bố tốt, mang đến cho Hứa Vân một

cuộc đời tốt đẹp hơn.

Ở Âm giới, Giang Mãn Y đến trước quầy hàng quen thuộc, nhìn Bàng Dao đang

chơi game: “Cô thắng được ván thứ mấy rồi đó?”

Bàng Dao không ngẩng đầu lên, cả người chúi hẳn vào game; “Nếu tính cả ván

này thì là ván thứ hai”

“Vậy ván tiếp theo chúng ta chơi game nhé” Giang Mãn Y sung sướng nói.

Bàng Dao nghĩ một lát, nếu cô bé không chơi game với Mạnh Bà và thua một ván

thì ván tiếp theo cô bé chắc chắn sẽ thua.

Không được! Cô bé sắp lên cao thủ rồi, thôi thì chơi một ván game nhỏ với Mạnh

Bà vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.