Bàng Dao nghĩ vậy thì gật đầu: “Được thôi!”
Giang Mãn Y nhìn bộ dạng cô bé chìm đắm vào game mà trong lòng tràn ngập
cảm giác tội lỗi.
Hừm, cô đúng là vô lương tâm, lại đầu độc thêm một thiếu nữ ngây thơ nữa rồi.
“Lát nữa kéo tôi vào, tôi đưa cô lên rank”
Bàng Dao: “Đỉnh!”
Giang Mãn Y: ..
Đừng có học linh tinh mấy từ ngữ mạng đó chứ!
“Oẳn tù tì!” Bàng Dao nheo mắt ra bao.
Giang Mãn Y thì ra kéo.
Rõ ràng ván này Giang Mãn Y thắng, mấu chốt là hai ván sau.
“Nào nào, vào game tôi kéo cô!”
Giang Mãn Y lấy điện thoại ra, mở game: “Tên trong game của cô là gì?”
Đúng vậy, đây chính là cách cô nghĩ ra!
Đã không đánh lại, vậy thì chúng ta gia nhập rồi tìm kiếm vài lỗi nhỏ, lợi dụng lỗi
là có thể giành chiến thắng.
Hai người chơi hai ván đấu rank thắng cả hai, tiếp theo lại là oẳn tù tì.
Ngay khi Giang Mãn Y thắng hai ván thì Bàng Dao lên tiếng.
“Lá thư kia”
Cô bé dường như chìm vào trạng thái hồi ức, cả người không còn nhìn chằm
chằm vào điện thoại nữa mà nhìn vào khoảng không.
Giang Mãn Y lấy ra lá thư không đề tên từ trong ba lô, phong bì sạch sẽ, bên
ngoài không viết gì cả.
Soi qua ánh sáng cũng không thấy bên trong viết gì, cô cũng không thể mạnh mẽ
mở thư ra.
Bàng Dao ngay lập tức tập trung ánh mắt vào lá thư khi nó xuất hiện: “Đây là lá
thư một nữ quỷ bán cho tôi”
“Chuyện đó đã rất lâu rồi”
Âm giới nghìn năm trước luôn mưa máu, trời tối tăm, những linh hồn qua lại phần
lớn đều mặc giáp vải, cụt tay cụt chân, trên người đầy rẫy vết thương lớn nhỏ.
Là thời loạn lạc, vong hồn nhiều đến mức khiến cả Âm giới trở nên chật chội.
Bàng Dao tóc búi củ tỏi đứng cạnh một cái cây bên Hoàng Tuyền, nhìn họ đi về
phía cầu Nại Hà. Cô bé thấy có người đau đớn khóc lóc, có người mặt vô cảm mà
cũng có người mang vẻ hân hoan.
Nhưng phần lớn các vong hồn đều cúi đầu im lặng, trên đỉnh đầu họ bao phủ từng
lớp mây đen như đáy biển không bao giờ thấy ánh sáng, u ám, nặng nề.
“Tôi không muốn đi đầu thai, tôi vẫn chưa đợi được Úc Lang của tôi!” Một giọng
nữ khiến Bàng Dao quay đầu nhìn lại.
Đó là một người phụ nữ đang bị Ngưu Đầu Mã Diện trấn áp. Cô ấy mặc váy dài
màu xanh lục, thêu hình tùng bách kiêu hãnh với mái tóc dài được búi gọn sau
đầu bằng một chiếc trâm ngọc bích trắng.
Vài sợi tóc lòa xòa bám vào gương mặt diễm lệ của cô ấy, sắc mặt tái nhợt, dưới
đôi lông mày u sầu lại là một đôi mắt bướng bỉnh nhưng sáng rỡ.
“Sao dung túng cho cô không đi đầu thai được chứ!” Ngưu Đầu nhìn người phụ
nữ mà quát lên: “Đầu thai chuyển thế đều là nhân quả. Nếu cô còn không đi đầu
thai thì e rằng hồn phách sẽ tiêu tan mất!”
Mã Diện cũng thở dài một hơi: “Nếu hữu duyên thì kiếp sau hai người nhất định
sẽ gặp lại, hà tất phải chấp niệm như vậy?”
Bàng Dao đứng một bên lặng lẽ quan sát, cô bé nghe Ngưu Đầu nói đến chuyện
tiêu tan thì hướng mắt về phía người phụ nữ.
Quả nhiên, hồn phách của cô ấy đã bắt đầu bất ổn.
Thời loạn lạc, vong hồn ở Âm giới đều mang theo khí chết chóc, hồn phách bình
thường làm sao chịu nổi.
Hoặc là bị sát khí này xông cho tiêu tan giữa trời đất hoặc là bị đồng hóa mà mất
đi thần trí nên Ngưu Đầu nói cũng không phải không có lý.
63.html]
“Duyên kiếp này thì kiếp này mà nối tiếp, hà tất phải đợi kiếp sau” Người phụ nữ
bướng bỉnh nhìn họ: “Chàng vẫn luôn chờ thư của tôi, làm sao ta có thể để đến
kiếp sau mới đưa cho chàng”
“Ta sẽ đợi ở đây, đợi chàng mở bức thư này, biết được tâm ý của ta”
“Dù cho thần hồn ta có tiêu tan!”
Bàng Dao lúc này mới chú ý thấy trên tay cô ấy đang nắm một phong thư, bức thư
chưa đề tên, xem ra là cô ấy đã phong kín nó trước khi chết, cứ thế cầm theo
thư mà rời khỏi nhân thế.
“Cô không sợ kiếp sau duyên phận của hai người sẽ đứt đoạn sao?” Mã Diện
nhìn cô ấy.
Người phụ nữ nở một nụ cười vừa quyết tuyệt vừa bi thương: “Kiếp này còn chưa
được toại nguyện, nói gì đến kiếp sau”
“Ta chỉ muốn đợi chàng”
“Nếu chàng không muốn gặp ta thì để chàng thấy lá thư này cũng được”
Ngưu Đầu thở dài, lắc đầu nói: “Cô vẫn nên đi đầu thai đi, chúng tôi cũng chỉ là
phụng mệnh làm việc thôi”
Họ không thể trơ mắt nhìn một hồn phách tiêu tan, điều này chắc chắn sẽ ảnh
hưởng đến bố cục hậu thế.
Nhân quả đã định sẵn, sức người khó mà vãn hồi.
“Đi lấy canh Mạnh Bà đến!” Mã Diện ra lệnh cho thuộc hạ.
Người phụ nữ cố gắng giãy giụa nhưng vô ích, nhìn thấy canh Mạnh Bà đã đến
mà cô ấy đau đớn và phẫn uất rơi lệ, cuối cùng cô ấy hướng ánh mắt về phía cô
gái đang đứng dưới gốc cây nhìn họ.
“Ngươi có thể giúp ta đưa lá thư này cho Úc Lang được không” Cô ấy cầu xin
Bàng Dao.
Bàng Dao từng bước đi tới, nhìn cô ấy: “Không thể”
“Tôi chỉ là người làm ăn, không thể giúp cô trừ khi cô có thể đưa ra thù lao tương
xứng”
Người phụ nữ rút trâm ngọc ra: “Cái này đủ không?”
Bàng Dao lắc đầu: “Không đủ”
“Tất cả mọi thứ trên người cô đều không đủ”
“Nhưng cô có thể bán lá thư này cho tôi, tôi trả một minh tệ”
Anan
Cô ấy nhìn thấy canh Mạnh Bà sắp đưa đến miệng thì vội vàng đưa lá thư cho
Bàng Dao: “Ta bán!”
Chỉ mong Úc Lang có thể thấy được lá thư này, hiểu được tâm ý của cô ấy.
“Được, đây là minh tệ của cô, cất kỹ nhé” Bàng Dao đưa cho cô ấy một minh tệ.
Giang Mãn Y: ..
“Vậy là lá thư một minh tệ, cô bán tôi mười minh tệ à?”
Bàng Dao cười nói: “Đồ cổ chẳng phải luôn đắt sao? Huống hồ đây là thư từ
nghìn năm trước”
Giang Mãn Y xoa cằm: “Thôi được rồi, cuối cùng cô ấy có đi đầu thai không?”
Cũng không biết Úc Lang trong lời người phụ nữ kia rốt cuộc là ai.
“Đi đầu thai rồi, uống canh Mạnh B xong, tiền trần quá vãng đều hóa thành mây
khói tiêu tan” Bàng Dao cúi đầu tiếp tục mở trận đấu rank.
“Vậy còn Úc Lang trong lời cô ấy thì sao?”
“Chưa từng thấy, vô duyên thôi”
“Trước tôi không ai muốn mua lá thư này sao?”
“Không, không ai tò mò về một lá thư không tên, cô là người đầu tiên”
Giang Mãn Y: Ngơ ngác.
Thôi được rồi, cô đúng là “bé tò mò”.