Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời

Chương 31: Ý TƯỞNG



Ngọc Khê thấy nghi hoặc. Cha mẹ sẽ không gọi điện cho cô, người khác lại càng

không thể, vậy thì chỉ còn lại Niên Quân Mân thôi. Má cô đỏ lên, vừa rối rắm lại

vừa mong chờ, lòng có chút loạn.

Viên Viện nhìn thấy rõ mồn một, cười xấu xa, “Nhất định là vị hôn phu rồi, anh ấy

không yên lòng về em đấy!”

Má Ngọc Khê đỏ bừng, lần đầu tiên cô gái nhỏ thẹn thùng dậm chân, “Không để ý

tới các ngươi”

Nói xong, cô bước nhanh mở cửa chạy đi, tốc độ xuống lầu cũng nhanh hơn bình

thường. Chẳng sợ có cẩn thận đến mấy, cô vẫn đụng phải người, vội hỏi xin lỗi,

“Xin thứ lỗi, xin thứ lỗi”

Sắc mặt Vương Điềm Điềm đặc biệt khó coi, vốn đã lung lay sắp đổ, cú va chạm

này khiến sức lực cô ta đang gắng gượng tan biến, toàn thân dồn hết trọng lượng

lên người Lý Miêu Miêu.

Lý Miêu Miêu nắm chặt tay vịn cầu thang, cắn chặt răng mới không hất

Vương Điềm Điềm ra, oán hận nhìn Ngọc Khê, “Cô cố ý”

Ngọc Khê oan uổng, cô thật sự không phải cố ý, bất quá nhìn bộ dạng thảm hại

của Lý Miêu Miêu, trong lòng cô lại đặc biệt vui vẻ.

Đời này, Lý Miêu Miêu không có cô giúp đỡ, thật tại quá chật vật.

Lý Miêu Miêu chú ý đến trang phục sạch sẽ, mát mẻ của Ngọc Khê, vừa nghĩ đến

việc Ngọc Khê nghỉ ngơi suốt buổi chiều, lòng ghen tị thiêu đốt cô ta, cắn răng,

không chịu bỏ qua, “Xin lỗi thì có ích gì?”

Ngọc Khê nheo mắt, “Tôi không phải cố ý, đã xin lỗi rồi, cô còn cứ níu lấy không

tha, vậy tôi va chạm thêm một cái nữa, rồi thành khẩn xin lỗi, nếu như?”

Lý Miêu Miêu mặt đen sầm, cô ta hiện tại đã sắp không chống đỡ nổi rồi.

Vương Điềm Điềm chỉ muốn trở về ký túc xá, không muốn dây dưa, sự khó chịu

khiến cô ta nổi nóng, giọng nói bén nhọn thật sự, “Lý Miêu Miêu, đầu óc cô có

bệnh à? Mau đi đi”

Ngọc Khê liếc nhìn Vương Điềm Điềm, đây mới là tính cách chân thật của Vương

Điềm Điềm: nhỏ nhen, hay cáu kỉnh, kiêu căng. Nhìn Lý Miêu Miêu mặt đỏ bừng,

sau này Lý Miêu Miêu còn phải chịu đựng nhiều.

Ngọc Khê bước nhanh xuống lầu, rũ mắt. Đời trước, bởi vì cô hấp dẫn sự chú ý

của Vương Điềm Điềm, Lý Miêu Miêu chưa từng được thể nghiệm sâu sắc tính

cách của Vương Điềm Điềm.

Ngọc Khê rất nhanh đã đến bên ngoài phòng ký túc xá của dì quản lý, một chiếc

điện thoại công cộng ngay tại cửa sổ nhỏ, dì quản lý ngồi ở bên trong, “Tôi nói với

cô ấy mười phút sau gọi lại, cô chờ một hồi”

Ngọc Khê cười ngọt ngào, “Làm phiền dì rồi, còn đặc biệt đi lên lầu gọi cháu”

Khuôn mặt căng thẳng của dì quản lý đã có ý cười, dĩ vãng bà đi lên gọi người,

không một ai nói cảm ơn, đều cho rằng bà đi lên gọi là phải biết, đối với Ngọc Khê

hòa nhã hơn không ít.

Ngọc Khê không phải tiểu cô nương nữa, cô hiểu không ít về đạo lí đối nhân xử

thế, đưa tay không đánh người mặt cười, nói nhiều lời cảm ơn, đây là kỹ năng

cô đã học được.

Điện thoại đến rồi, Ngọc Khê nắm lấy ống nghe, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi,

cũng là có tiền đồ, khẽ thở ra một hơi không thể thấy được, “A lô!”

Chu Linh Linh khép lại tập tài liệu bán sỉ, “Tiểu Khê, là chị”

Trong lòng Ngọc Khê có chút mất mát không thể thấy được, chị họ, Chu Linh Linh,

“Chị họ, chị đã nhận được tiền rồi sao”

“Tiền còn chưa nhận được, điện báo thì nhận được rồi, chị đang muốn hỏi em,

sao em lại gửi cho chị năm trăm đồng?”

Ngọc Khê vì muốn tiết kiệm tiền, điện báo chỉ gửi mấy chữ, “Năm trăm Tiểu Khê”

rồi thôi, cô kể chuyện gặp dượng cả, “Chính là như vậy, cô cả đã đưa tiền cho em

rồi, em không thể nhận thêm nữa, cho nên mới gửi qua cho chị”

Chu Linh Linh nắm chặt cây bút máy trong tay, tức chết đi được, cố gắng bảo trì

giọng nói không thay đổi, “Em nói, em đã gặp cha chị ở Thủ đô?”

Ngọc Khê, “Đúng vậy, em còn hỏi cô cả có đến không nữa, ngay tại phố thương

mại, sao vậy chị họ, có gì bất đúng sao?”

Chu Linh Linh nhắm mắt lại, sau đó cười một chút, “Không, không có gì. Em nói

em xem, tiền đưa cho em thì em cứ cầm lấy, em còn gửi về cho chị làm gì, em

cũng không phải không biết, chị đã công tác rồi, lại không thiếu tiền, chờ chị gửi

lại cho em”

“Đừng mà, em gửi cho chị, chính là sợ lại đưa cho em, cô cả cho em năm trăm,

lòng em còn thấy bất an đây!”

Chu Linh Linh, “Số tiền này sau này đều là của chị và em họ em, em có gì mà

cầm lấy không yên ổn”

Ngọc Khê nghe xong lời này, trong lòng là lạ, nói thật, đời trước, bởi vì cô gây

chuyện với gia đình, cô đã không chủ động liên lạc với bất luận kẻ nào, cũng

không liên lạc với chị họ.

Đây là lần đầu tiên liên lạc trong hai kiếp người, trong ấn tượng của Ngọc Khê,

chị họ vẫn luôn dịu dàng hiền thục, cô cả thế nào thì chị họ cũng thế ấy.

Nhưng hiện tại, chị họ đã thay đổi không ít, nhất là những lời vừa rồi, vốn dĩ gia

sản của dượng chính là của chị họ và em họ mà!

Tại sao, lại phải nhấn mạnh điều đó chứ?

Sự hoang mang không biết này khiến Ngọc Khê nghĩ đến cô cả, cô hơi phiền

muộn rồi, cô đối với người nhà hoàn toàn không biết gì.

Chu Linh Linh chuyển sang chủ đề khác: “Em cũng là sinh viên đại học rồi, nên ăn

diện cho xinh đẹp một chút. Dáng người chúng ta không sai biệt lắm, chỗ chị có

không ít quần áo, em đừng chê, chị gửi bưu điện cho em một ít”

Ngọc Khê “a” một tiếng, chủ đề này chuyển quá nhanh. Cô không thèm để ý quần

áo là đồ cũ, mà là cô không muốn ăn diện, cô rối rắm, lại không biết làm thế nào

để từ chối hảo ý của chị họ, trong đầu vẫn cứ xoay vòng.

Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu, “Chị họ, chị có phải có rất nhiều quần

áo cũ không?”

“Đúng vậy, em cũng không phải không biết, mỗi lần bố chị ra cửa, đều mua rất

nhiều quần áo, để thể hiện tình yêu của ông ấy, toàn là hàng hiệu, chị cũng không

mặc được mấy lần, em cũng đừng khách khí với chị”

Ngọc Khê động động tai, cô phát hiện ra sự bất thường của cô cả và lời châm

chọc của chị họ, tất cả đều xuất phát từ dượng. Cô đè nén nghi hoặc, “Em có một

ý tưởng, đợi sau khi huấn luyện quân sự xong sẽ nói với chị”

Chu Linh Linh sửng sốt một chút, cô ấy nhớ rằng cô em họ không có mẹ ruột, vẫn

luôn có chút nhạy cảm, lẽ nào là đã lâu không gặp? Cô em họ đã trở nên cởi mở

hơn rất nhiều, trong giọng nói tràn đầy sức sống, cô ấy cười nói, “Được”

Ngọc Khê cúp điện thoại, lại cảm ơn dì quản lý, cô bước lên lầu với những bước

chân vui vẻ. Cô nghĩ đến cách kiếm tiền rồi.

Hơn nữa, nhất định có thể kiếm được tiền, cô có sự nắm chắc. Nụ cười nơi khóe

miệng làm sao cũng không giấu được.

Nhưng sau đó nụ cười lại ẩn xuống, cô lo lắng số tiền trong tay không đủ. Cô hận

không thể huấn luyện quân sự kết thúc nhanh chóng, để có thể đi ra ngoài dạo

quanh, xem xét tiền thuê nhà.

Ngọc Khê trở về ký túc xá, mọi người đã thay xong quần áo, trông sạch sẽ, mát

mẻ.

Viên Viện xáp lại gần, “Tiểu Khê, lâu như vậy mới trở về, tình cảm của cậu và vị

hôn phu thật tốt quá đi!”

Ngọc Khê xua tay, “Là chị họ của tớ”

Nghĩ đến đây, Ngọc Khê cũng khá bội phục chị họ, chị ấy có thể tìm được số điện

thoại ký túc xá.

Viên Viện thấy Ngọc Khê không nói dối, lòng bát quái đã tắt, cô ấy xoa bụng, “Đi

thôi, đi ăn cơm, hôm nay phải ăn nhiều một chút, mới có thể bù đắp lại tội lỗi tớ

phải chịu đựng hôm nay”

Lần đầu tiên ký túc xá của Ngọc Khê đi ăn ở căng tin đầy đủ mọi người, khi đến

căng tin, các giáo quan đều sắp ăn xong rồi.

Căng tin đã không còn chỗ rồi, rất khó tìm được chỗ cho tám người ngồi xuống.

Các giáo quan vừa mới định nhường chỗ, Lý Tiêu phía sau đã hành động nhanh

hơn, vẫy tay, “Đồng học Lữ, bên này!”

Ngọc Khê nhìn qua, Lý Tiêu và bọn họ đã sắp ăn xong rồi, cô nói với Viên Viện

mấy người: “Tớ đi trước qua đó chiếm vị trí, các cậu đi lấy cơm trước đi”

Viên Viện, “Được”

Ngọc Khê đi tới, cười nói, “Học trưởng Lý, các anh ăn xong rồi ạ?”

Lý Tiêu bưng khay thức ăn đứng dậy, “Đúng vậy, sau khi các em huấn luyện quân

sự xong, khi nào có thời gian, Tiểu Nhã bảo anh giúp hỏi”

Ngọc Khê vừa mới định trả lời, Tổng giáo quan đang ngồi đã đứng dậy, nhìn Ngọc

Khê, “Chị dâu, chúng tôi cũng ăn xong rồi, các cô ngồi bên này đi”

Ngọc Khê nhìn chằm chằm Tổng giáo quan, một khuôn mặt ngây ngốc, không

phải đang nói với cô đấy chứ?

——————–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.