Ngọc Khê bịt tai lại, kinh ngạc nhìn Lôi Âm đang gào khóc. Hai đời người, đây là
lần đầu tiên cô thấy một cô nương khóc như thế này, miệng há thật to, tiếng khóc
phát ra từ cổ họng, tóc tai rối bời, một phen nước mũi một phen nước mắt, chẳng
có chút mỹ cảm nào.
Ấn tượng về việc khóc của Ngọc Khê, đều là lê hoa đái vũ, vô thanh thắng hữu
thanh (im lặng hơn cả tiếng động), được rồi, những người cô từng thấy đều là
diễn viên phái thực lực, khóc khiến người ta đáng thương.
Kiểu khóc thuần túy như thế này, cô là lần đầu tiên nhìn thấy.
Ban đầu cô bị trấn áp, nhưng lâu rồi, âm thanh không những không giảm đi mà
còn khóc càng thêm đau lòng.
Ngọc Khê cũng trầm mặc, cô từ trong tiếng khóc nghe thấy bi thương, nghe thấy
sự phát tiết, đây là thật sự đã tan nát cõi lòng, không đành lòng nhìn Lôi Âm nữa,
tầm mắt chuyển sang ngoài cửa sổ.
Kỳ thật có đôi khi ngẫm lại, Lôi Âm còn đáng thương hơn cô, cô ít nhất chỉ có mẹ
ruột tính kế cô, nhưng Lôi Âm thì sao?
Ngọc Khê mím môi, lúc ấy cô chỉ muốn phát tiết oán khí trong lòng, chỉ muốn Hà
Giai Lệ không tốt, thật sự không nghĩ tới Lôi Âm sẽ từ đó nhìn ra vấn đề.
Cô không biết nên cảm khái sự lanh lợi của Lôi Âm, hay là cảm khái, trong lòng
Lôi Âm cũng từng hoài nghi, lời nói của cô chỉ là cọng rơm cuối cùng áp đảo.
Nếu như lại có một lần nữa, cô vẫn sẽ nói.
Lúc này tiếng khóc biến thành tiếng nức nở, Ngọc Khê quay đầu, mắt Lôi Âm đã
sưng thành quả óc chó, lại thêm khuôn mặt nhỏ tái nhợt, cả người trông thảm
hại biết bao nhiêu.
Ngọc Khê đối với Lôi Âm, có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên, đều bị
người thân nhất tính kế, nỗi đau trong lòng, cô là hiểu rõ.
Cô nhịn không được nghĩ, đời trước, Hà Giai Lệ không tính kế được cô, cô chạy
rồi, cuối cùng Hà Giai Lệ như thế nào?
Lôi Âm lại như thế nào?
Sau đó quơ quơ đầu, đời trước đã qua rồi, nghĩ cũng vô dụng, cầm khăn mặt
nhúng ướt trong chậu, đưa cho Lôi Âm, “Lau đi”
Lôi Âm hít hít mũi, lặng lẽ nhận lấy, lau sạch mặt, nằm thẳng trên giường, dùng
khăn mặt che lên mắt.
Trong phòng ở lập tức an tĩnh lại, không biết đã qua bao lâu, giọng khàn khàn của
Lôi Âm vang lên, “Hôm nay cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã khiến tôi không hề buồn
cười như vậy nữa”
Ngọc Khê rũ mắt, “Trong lòng cậu sớm đã có cảm giác, tôi không giúp cậu gì cả”
Lôi Âm cười nhẹ, tiếng cười lộ ra sự tự giễu, “Ông ngoại tôi không ngừng nói qua,
cha tôi không phải người tốt, hắn đối với tôi chỉ là để ông ngoại nhìn thấy, nhưng
tôi tự lừa mình mà, mẹ tôi mất rồi, cha yêu tôi, hắn nuông chiều tôi như vậy,
nhưng lâu rồi, nếu tôi không có cảm giác, vậy chính là ngốc tử, nhưng không
mong thừa nhận, tôi chỉ muốn bắt lấy tình cha cuối cùng, kết quả chỉ là tự lừa dối
mình mà thôi”
“Cậu, cậu thế nào đột nhiên nghĩ thông suốt?” Giọng Lôi Âm có chút phiêu đãng,
“Lời nói của cậu, rắp tâm khó lường, tôi lại tự lừa mình, có lỗi với mẹ đã mất”
Ngọc Khê trầm mặc, không hề mở miệng.
Lôi Âm lại mở hộp tráp ra, không phải cô và Ngọc Khê thân thiết bao nhiêu, mà là
sự cô đơn lâu dài, cô chỉ muốn thổ lộ, “Mẹ tôi uất ức mà chết, người cha hiền
lành có phòng ngoài, vì để bảo trụ công tác của cha, cha lại chịu đòn nhận tội xin
lỗi, mẹ liền tha thứ, nhưng cái rào cản trong lòng không vượt qua được, vốn dĩ
thân thể không tốt, cuối cùng biết cha còn có liên hệ với phòng ngoài, phòng
ngoài còn có mang, mẹ tức giận công tâm, sinh một trận bệnh nặng không qua
khỏi”
Ngọc Khê chậm rãi nắm chặt nắm đấm, phòng ngoài chính là Hà Giai Lệ, mặt
Ngọc Khê nóng rát, Lôi Âm nói mỗi một chữ, đều như là cho cô một bạt tai vậy,
đặc biệt là xấu hổ, đặc biệt là đau.
Cô có phải hay không nên ăn mừng, ăn mừng Hà Giai Lệ sớm đã đi rồi, may mắn
không ở lại làm hại cha, cô cảm thấy, đời trước, Lôi Âm đối với cô thật sự là
khách khí chết đi được.
Lời tự nói của Lôi Âm, cho đến khi y tá trường học đi vào ngừng lại, y tá trường
học khá ngượng ngùng, thấy Lôi Âm đừng khóc, thở ra một hơi, cầm một cái nhiệt
kế mới, “Nhiệt độ bình thường là có thể trở về nghỉ ngơi rồi”
Lôi Âm ngồi dậy, nhận lấy nhiệt kế, “Cảm ơn”
Cái nhà này vốn dĩ không cách âm, y tá trường học ở ngoài cửa nghe thấy rõ
ràng, thở dài một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
nganhtml]
Ngọc Khê nhìn đôi mắt Lôi Âm vẫn còn sưng húp, chỉ vào tiền trên mặt đất.
Những tờ tiền giấy mệnh giá một trăm tệ rải rác trên mặt đất, trông thật tráng lệ.
“Tôi giúp cô nhặt lên nhé”
Lôi Âm “Ừm” một tiếng.
Ngọc Khê nhặt tiền lên đặt vào tủ, miệng hơi há hốc. Một ngàn năm trăm tệ! Lôi
Quốc Lương thật sự không phải người tốt, đây là thật lòng muốn nuôi Lôi Âm
thành kẻ xấu mà!
Lôi Âm không thành người ngũ độc câu toàn, quả thật là nhờ nền tảng tốt.
Ngọc Khê không còn mang kính màu (định kiến) nữa, cũng có thể phát hiện ra
một số ưu điểm của Lôi Âm: kiên cường, không lãng phí. Cô nhớ rõ, món ăn Lôi
Âm mang về ngày đầu tiên, phần còn lại không hề vứt đi, ngày hôm sau đã ăn
hết.
Y tá trường bước vào lấy nhiệt kế, liếc mắt một cái, “Thân nhiệt đã bình thường
rồi, có thể trở về nghỉ ngơi. Buổi tối ăn chút đồ thanh đạm, buổi huấn luyện ngày
mai đừng ở dưới ánh nắng”
Y tá trường nói xong đi ra ngoài, Lôi Âm xuống giường. Ngọc Khê liếc nhìn chiếc
giường lộn xộn, Lôi Âm cứng đờ, mím môi cố gắng dọn dẹp cho tốt.
Ngọc Khê lúc này mới thu hồi ánh mắt. Cô không hề có ý định bắt tay vào làm, cô
cũng không phải nha hoàn, càng không phải cái đuôi bám theo, nên sẽ không hầu
hạ đâu!
Lôi Âm cất tiền đi. Cô ta chú ý thấy Ngọc Khê không đòi số tiền cha mình đưa,
càng đánh giá Ngọc Khê rất cao hơn một bậc, yếu ớt cười nói, “Hôm nay cảm
ơn cô, tối nay tôi mời cô ăn cơm”
Ngọc Khê không khách khí, đó là điều cô nên được nhận. “Ừm”
Nụ cười của Lôi Âm càng rạng rỡ hơn. Ngọc Khê lặng lẽ quay đầu đi. Lôi Âm
trông cũng chỉ thanh tú thôi, giờ thảm hại thế này, thật chẳng có chút mỹ cảm
nào đáng nói, cay mắt quá!
Trở lại ký túc xá, Ngọc Khê không có đồng hồ, hỏi giờ thì đã gần năm giờ rồi. Buổi
huấn luyện sắp kết thúc, cô cũng không đi qua đó nữa, trực tiếp thay quần áo, đi
đến phòng nước lau qua người một chút, thoải mái cực kỳ.
Đợi một hồi, mấy người trong ký túc xá dìu đỡ lẫn nhau trở về, trông rất thảm
hại. Ngọc Khê vội đứng dậy, “Tôi đi múc nước cho các cô rửa mặt trước”
Lôi Âm vịn vào giường, “Tôi cũng đi”
Lôi Âm vừa mở miệng, Viên Viện và mấy người kia sửng sốt. Nhìn bộ dạng
thảm hại của Lôi Âm, họ đều là những cô nương không lớn tuổi lắm, chẳng có
gì đáng để ghi hận, chẳng qua Lôi Âm luôn độc lai độc往, luôn giữ thái độ cứng
nhắc.
Bây giờ Lôi Âm đã mở lời, lại còn đáng thương hề hề như vậy, mấy cô nương
nhìn nhau một cái, thiện ý là điều có thể cảm giác được. Viên Viện vội vàng xua
tay, “Không cần đâu, cậu đang yếu, hảo hảo nghỉ ngơi đi. Lát nữa ăn gì, bọn tớ sẽ
mang về cho cậu”
Lôi Âm cắn môi, dưới ánh mắt của Ngọc Khê, cô ta cúi người, “Mấy hôm trước
xin thứ lỗi”
Mấy cô nương choáng váng, Viên Viện đỏ mặt, “Tớ cũng có lỗi”
Sau đó mấy người khác cũng nói, “Bọn tớ cũng không tốt”
Ngọc Khê rất thích ký túc xá hòa thuận, thấy họ vẫn còn đang xin lỗi lẫn nhau, cô
xen vào, “Các cậu định xin lỗi lẫn nhau đến bao giờ nữa đây?”
Phốc một tiếng, tất cả đều bật cười, nhìn nhau một cái, sự ngăn cách đã biến mất.
Ngọc Khê rất vui vì Lôi Âm thay đổi bản thân, sau đó lại hơi lo lắng. Nếu Lôi Âm
biết cô là con gái của Hà Giai Lệ, liệu Lôi Âm có thể xé xác cô ra không.
Ngọc Khê đi trước múc nước cho cả phòng, mắt nhịn không được nhìn Lôi Âm,
nội tâm đặc biệt rối rắm!
Đúng lúc này, dì ở dưới lầu gõ cửa bước vào, “Ai là Lữ Ngọc Khê? Có điện thoại
của cô này”
——————–