Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời

Chương 292: Lo lắng



Mỗi công ty đều có kế toán chuyên biệt, các khoản thu chi hiện ra vô cùng rõ

ràng.

Ngọc Khê lật xem sổ sách của mảng phục trang và đạo cụ: “Thu nhập từ việc cho

đoàn phim thuê trang phục rất ít, phần lớn lợi nhuận của công ty đều đến từ hoa

hồng của Hà Duệ. Sang năm, chúng ta chỉ giữ lại một số bộ đồ của nhân vật

chính, số còn lại đem thanh lý hết đi!”

Chu Linh Linh ngẩng đầu hỏi: “Em không muốn làm mảng phục trang nữa sao?”

Ngọc Khê gật đầu: “Sau này lợi nhuận sẽ còn thấp hơn nữa. Xu hướng quần áo

thay đổi quá nhanh theo từng năm, mà chi phí đầu tư của chúng ta lại tăng lên.

Năm nay còn kiếm được chút đỉnh, chứ sang năm e là khó hòa vốn. Đã không có

lời thì nên bỏ. Còn về dự án mới, em sẽ suy nghĩ thêm, hôm nào chúng ta mở

cuộc họp bàn bạc”

Chu Linh Linh trầm ngâm một lát: “Được, để chị cũng suy nghĩ xem sao. Chờ Niên

Quân Mân xuất viện, chúng ta sẽ cùng nói chuyện”

“Vâng”

Lôi Âm nhìn con số thu nhập, cảm thán: “Tiền hoa hồng sau thuế của Hà Duệ tận

tám trăm ngàn tệ cơ à!”

Ngọc Khê tiếp lời: “Bên công ty điện ảnh cũng không kém đâu. Chu Tuấn có khá

nhiều hợp đồng đại diện, thù lao lại cao. Đặc biệt là hợp đồng mỹ phẩm gần đây,

phí đại diện lên tới một trăm tám mươi ngàn tệ. Cộng thêm phần của bà nữa, trừ

đi chi phí nhân công và đầu tư, lợi nhuận sau thuế đạt một triệu một trăm ngàn tệ,

kết quả này là rất ấn tượng rồi”

Lôi Âm hỏi: “Công ty điện ảnh có chia cổ tức không? Chẳng phải bà muốn đầu tư

làm phim điện ảnh sao?”

Chu Linh Linh nói: “Cổ tức vẫn phải chia chứ. Chị đang tính thế này, định trích ra

một phần để tăng vốn điều lệ, hai em thấy sao?”

Ngọc Khê nhẩm tính, tăng thêm một khoản vốn điều lệ thì việc đầu tư phim cũng

coi như tạm đủ: “Dạ, được ạ”

Lôi Âm cũng không có ý kiến gì: “Đồng ý”

Ngọc Khê nhắc nhở: “Cũng cần thông báo cho Hoàng Lượng và Lý Tiêu một

tiếng”

Chu Linh Linh gật đầu: “Để chị nói chuyện với bọn họ”

“Vâng, vậy phiền chị họ rồi”

Thấy Ngọc Khê định đứng dậy ra về, Chu Linh Linh vội gọi lại: “Đợi đã, còn bên

công ty quà tặng (văn hóa phẩm) cũng cần tăng vốn điều lệ, cần em ký tên đây”

Ngọc Khê cười: “Tốc độ của chị họ nhanh thật đấy!”

Chu Linh Linh lấy tài liệu ra: “Chị có phải mới làm lần đầu đâu, quy trình thuộc

lòng rồi. Ai bảo công ty quà tặng phát triển nhanh quá làm gì”

Ngọc Khê ký tên xong xuôi: “Việc công ty đành làm phiền chị họ vậy. Đợi em thu

xếp ổn thỏa cho Quân Mân sẽ quay lại giúp chị”

Chu Linh Linh kiểm tra chữ ký: “Em không phải vội, công ty có chị lo rồi”

“Vâng, vậy em đi trước đây”

Đợi Ngọc Khê đi khuất, Lôi Âm mới hoàn hồn: “Hai người vừa nói gì thế, tôi nghe

mà cứ như vịt nghe sấm ấy”

Chu Linh Linh gõ nhẹ vào trán Lôi Âm: “Bình thường bảo học thì không chịu học,

cứ hễ nói đến việc chính là bà lại lảng đi, giờ thì mù tịt nhé. Bà cũng vô tư thật

đấy, không sợ bọn tôi lừa bà à?”

Lôi Âm hì hì cười: “Tôi chẳng sợ, hai người sẽ không bao giờ lừa tôi đâu”

Ngọc Khê bắt xe đến khu tập thể của quân đội, cả hai cụ ông đều đang ở nhà.

Ông nội Niên cười hớn hở: “Lâu lắm cháu mới tới chơi, lại mang món gì ngon qua

đấy?”

Ông nội Vương lườm một cái: “Ông chỉ biết có ăn thôi. Tiểu Khê, có chuyện gì

phải không cháu?”

Lúc này ông nội Niên mới để ý thấy tay Ngọc Khê trống không, ông cười khan một

tiếng: “Con bé này, mau ngồi xuống đi”

Ngọc Khê sắp xếp ngôn từ, cố gắng nói ngắn gọn súc tích để hai cụ không quá lo

lắng. Sau khi nói xong, cô quan sát phản ứng của hai ông, nhưng họ lại tỏ ra khá

bình tĩnh.

Ông nội Niên lẩm bẩm: “Như vậy cũng tốt, cũng tốt”

Ông nội Vương thì lại mỉm cười: “Cuối cùng tôi cũng không phải sống trong nơm

nớp lo sợ mỗi ngày nữa rồi. Ông bạn già à, ông đừng mắng tôi nhé, tôi cũng có

lòng riêng mà. Lần trước Quân Mân suýt chết, tim tôi chưa một ngày nào được

yên ổn, thường xuyên mơ thấy ác mộng”

Ông nội Niên xua tay: “Mắng ông làm gì chứ, đây cũng là số mệnh của Quân Mân.

Tiểu Khê, bác sĩ nói cháu nó thực sự có thể đi lại như người bình thường được

chứ?”

Ngọc Khê gật đầu chắc nịch: “Cháu đã nhờ ông nội Tôn xem qua rồi, chỉ cần phục

hồi tốt là có thể”

Ông nội Niên thở phào: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt quá rồi. Nếu không, tôi thực sự

thấy có lỗi với người bạn già này”

Ông nội Vương gạt đi: “Có gì mà lỗi với không lỗi. Đi thôi, chúng ta vào viện thăm

nó”

Vừa mới mừng rỡ xong, ông nội Vương lại lo lắng: “Quân Mân không sao chứ? Ý

tôi là tâm trạng của nó ấy”

“Lúc đầu anh ấy cũng khó chấp nhận lắm, phải tự trấn tĩnh rất lâu mới dám bảo

cháu, hiện tại đã bình ổn rồi ạ”

Ông nội Vương xót xa: “Thằng bé này số khổ, y hệt như tôi vậy”

Ông nội Niên không hài lòng: “Ông nói bậy bạ gì thế, Quân Mân đã qua cơn hoạn

nạn rồi, sau này chắc chắn sẽ hạnh phúc viên mãn”

Ông nội Vương nhìn Ngọc Khê, vỗ nhẹ vào miệng mình: “Phải, phải, tôi lỡ lời”

Thấy hai cụ ông vẫn ổn, Ngọc Khê mới hoàn toàn nhẹ nhõm. Cô thầm cười, hóa

ra người có cái nhìn cởi mở nhất lại chính là hai người họ.

Về đến bệnh viện, hai cụ ông run rẩy đưa tay sờ vào chân Quân Mân, Ngọc Khê

và mẹ kế lánh ra ngoài.

Trịnh Cầm vỗ về tay con gái: “Quân Mân kiên cường như vậy là mẹ yên tâm rồi”

Ngọc Khê nói: “Mẹ đừng lo quá, Quân Mân có con lo rồi. Mẹ và bà nội cũng về

nghỉ ngơi đi ạ”

“Được, vậy mẹ về đây”

Sau khi tiễn mẹ, bà nội và hai cụ ông về, Ngọc Khê quay vào nói với Niên Quân

Mân: “Anh không biết đâu, em cứ sợ các ông sẽ ngất xỉu cơ, hóa ra em lo hão

rồi”

Niên Quân Mân bật cười: “Em đánh giá thấp họ quá rồi. Họ đều là những người

từng trải qua sóng to gió lớn, tâm lý vững vàng lắm”

Ngọc Khê lúc này mới tin: “Tối nay anh muốn ăn gì?”

Niên Quân Mân than vãn: “Đồ ăn bệnh viện nhạt nhẽo quá, chẳng muốn ăn gì cả,

miệng anh nhạt đến phát sợ rồi”

“Đừng có mà mơ nhé, anh cứ ngoan ngoãn cho em. Trước khi hồi phục hoàn

toàn, anh phải tuyệt đối tuân theo thực đơn của bác sĩ”

Niên Quân Mân cảm thấy bế tắc vì ngày nào cũng phải ăn thanh đạm, anh lẩm

bẩm: “Anh muốn ăn thịt kho tàu, muốn ăn thịt xào cay, muốn gặm xương”

Ngọc Khê lấy cái gối chặn miệng anh lại.

Niên Quân Mân gỡ gối ra, chỉ vào môi mình: “Vợ ơi, em hôn anh một cái đi. Hôn

một cái coi như bù cho một món ăn”

Ngọc Khê hừ lạnh: “Em không mắc mưu anh đâu. Hôm nay ‘đòi’ ba món, bữa sau

chắc chắn sẽ đòi nhiều hơn. Cứ cái đà này, mười ngày nửa tháng nữa chắc anh

thuộc luôn cả danh sách thực đơn để đi kể chuyện hài được rồi đấy”

Niên Quân Mân cười híp mắt: “Đúng là vợ hiểu anh nhất. Nhưng mà kể chuyện

hài thì khó quá, mỗi bữa cho anh đọc tên năm món là được rồi”

Ngọc Khê sờ môi anh: “Anh đang gặm chân giò đấy à? Còn đòi năm món, môi

sưng vêu hết cả lên rồi kìa”

Niên Quân Mân cười lớn: “Chân giò hả?”

Ngọc Khê “phỉ phui”, tự mắng mình rồi.

Niên Quân Mân bỗng nhiên tắt nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc: “Vợ ơi, em dìu anh

vào nhà vệ sinh với!”

Lỗ tai Ngọc Khê đỏ bừng: “Ngồi yên đấy, đừng cử động”

Niên Quân Mân không nhịn được cười, đã bao nhiêu lần rồi mà con bé này vẫn

cứ hay ngượng ngùng như vậy. Ngọc Khê véo nhẹ vào thắt lưng anh, khiến anh

không dám nhúc nhích nữa.

Ngọc Khê dìu Niên Quân Mân, cả người cứng đờ không dám động đậy, mắt nhìn

lên trần nhà, chỉ hận không thể bịt tai lại.

Còn Niên Quân Mân thì mới thực sự là “khổ sở”.

Trở lại giường bệnh, Ngọc Khê mím môi lẩm bẩm: “Sau này mua nhà sửa sang

lại, em nhất định phải lắp bồn cầu ngồi”

Nói xong, cô chạy biến đi mất. Niên Quân Mân ngẩn ra một lúc rồi cười lớn sảng

khoái.

Ngọc Khê chạy càng nhanh hơn, trong lòng thầm mắng Niên Quân Mân là đồ lưu

manh!

Lúc Ngọc Khê mua cơm quay lại thì Trịnh Cầm cũng ở đó: “Mẹ, sao mẹ lại quay

lại đây?”

Trịnh Cầm vò hai tay vào nhau, dáng vẻ bồn chồn lo lắng: “Tiểu Khê, Ngọc Thanh

không đến đây sao?”

Ngọc Khê đặt hộp cơm xuống: “Không có ạ. À đúng rồi, hôm nay con về nhà cũng

không thấy nó, nó đi đâu rồi?”

Trịnh Cầm nói: “Mẹ cũng không biết nữa, nó đi từ sáng sớm, nhắn tin vào máy

nhắn tin cũng không thấy hồi âm. Tiểu Khê, liệu nó có sang chỗ Trịnh Mậu Nhiên

không?”

Ngọc Khê lắc đầu: “Nó sẽ không tự ý đi một mình đâu. Bây giờ mới bốn giờ, chắc

lát nữa là về thôi mẹ ạ”

Trịnh Cầm lo lắng không thôi: “Thằng bé này bình thường ngoan lắm, thấy tin

nhắn không bao giờ không trả lời đâu”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.