Chí Viễn không biết nói gì hơn, thở dài rồi lại thở dài, “Mày đây này, anh nói cho
mà nghe, chúng ta là huynh đệ, nhưng trong chuyện này anh sẽ không đứng về
phía mày đâu. Không có đủ thành ý, đừng nói là Tiểu Mạch, ngay cả anh cũng
không đồng ý cứ thế giao Tiểu Mạch cho mày”
“Thế nào mới là có đủ thành ý hả?” Mặt tròn càu nhàu, “Người ta còn không thèm
để tâm tới mình, thành ý rất rất nhiều của mình cũng không thể hiện ra được”
Vấn đề này, Chí Viễn không muốn trả lời thay hắn nữa, để hắn tự suy nghĩ lấy.
“Anh đánh cược, những ngày nằm viện tiếp theo của anh, cô ấy sẽ không thèm
ngó ngàng tới anh lấy một lần nữa đâu!” Mặt tròn hậm hực, “Bất kỳ ai nhập viện
cô ấy cũng lo lắng căng thẳng, chỉ riêng anh, cô ấy không. Trong lòng cô ấy, anh
còn thua cả Mao Đậu!”
“Thậm chí còn thua cả Vân Tiểu Sơn!”
Hắn tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Chí Viễn cảm thấy người này thật vô phương cứu chữa, không nhịn được nữa,
nói, “Sao mày không nghĩ xem, tại sao lại chỉ có mày là khác biệt?”
Mặt tròn bị hỏi cứng họng, “Tạ. tại sao?”
“Anh không muốn nói chuyện với đồ ngốc!”
Sắc mặt Mặt tròn trong khoảnh khắc biến ảo đủ màu, thiên biến vạn hóa.
Đúng như Mặt tròn nói, trong suốt một tuần nằm viện tiếp theo của hắn, Tiểu
Mạch quả thật đều không đến bệnh viện thăm hắn lấy một lần.
Lần xuất viện này, Mặt tròn cũng không làm loạn đòi mọi người đến đón nữa, chỉ
vào một ngày nào đó sau khi xuất viện, hắn nhắn tin trong nhóm chat lớn: Tối mai
tại nhà ta tổ chức tiệc mừng, kỷ niệm việc bản nhân xuất viện ha! Tất cả đều phải
đến! Mang quà đến nhé!
Tiểu Mạch đã nhìn thấy tin nhắn này.
Cô đang do dự không biết nên đi hay không, Cẩn Du trêu cô: Cậu không đi, phải
chăng là vì thấy có lỗi?
Tiểu Mạch mới cảm thấy, nếu không đi thì đúng là có vẻ hơi kỳ quặc. Dù sao cũng
là hoạt động mọi người đều tham gia, không có lý do gì không thể đi.
Còn về phần quà.
Vân Vũ
Vẫn là hộp trái cây là an toàn nhất.
Nhà của Mặt tròn, vẫn ở chốn cũ, khuôn viên cũ.
Trong những năm nay, khi thị trường bất động sản phát triển chóng mặt, phong
trào phá nhà cũ xây nhà mới nổi lên, thì khuôn viên kiểu cũ này lại mang đầy ý vị
hoài cổ. Những ký ức ngây thơ tươi đẹp thuở ấu thơ ùa về, Cẩn Du tỏ ra vô cùng
phấn khích, không ngừng nói chuyện với Tiểu Mạch.
“Ê, cậu còn nhớ cây hòe ấy không? Chúng ta luôn kê bàn dưới gốc cây để làm bài
tập, bà nội của Mặt tròn làm đồ ăn ngon cho chúng ta, bánh hoa hòe mùa xuân,
nước dưa hấu mùa hè, bánh quế hoa quế mùa thu, mùa đông. thì không thể làm
bài ở ngoài được nữa, Mặt tròn liền mang hạt dẻ rang đến trường chia cho chúng
ta ăn”
Nói xong, Cẩn Du còn trừng mắt nhìn cô, “Hừ, mỗi lần Mặt tròn đều thiên vị cậu,
dành riêng cho cậu thêm vài hạt”
Tiểu Mạch mỉm cười.
Làm sao cô không nhớ chứ?
Chỉ là, lúc đó còn nhỏ, cũng chẳng có tâm tư gì khác, chỉ là Mặt tròn nghĩ cô là
đứa đáng thương nhất trong đám, thêm vào đó Chí Viễn dặn đi dặn lại phải chăm
sóc tốt cho em gái hắn, nên mới quan tâm nhiều hơn một chút thôi.
Nhưng khi sự quan tâm thêm ấy trở thành tự nhiên, lớn lên khó tránh khỏi cảm
thấy đối phương là khác biệt.
Nhưng tất cả đều là chuyện quá khứ rồi, năm đó cô đã từ chối hắn, giờ đây hắn
đã có cô gái của riêng mình, còn có gì để nói nữa đây?
Quen thuộc đường đi lối lại bước vào trong nhà, Cẩn Du liền kêu lên một tiếng
kinh ngạc.
Chỉ thấy mọi người dường như đã đến đông đủ, trong nhà cảnh tượng nhộn nhịp,
khắp nơi bóng bay được bơm căng, còn cắm cả hoa tươi.
“Xuất viện thôi mà cần phô trương thế này sao? Như đang cầu hôn vậy” Cẩn Du
chê bai, nhìn quanh một lượt, “Mặt tròn đâu rồi?”
Mao Đậu la lên, “Đây đúng là cầu hôn mà! Cũng gần giống cầu hôn rồi đấy, Mặt
tròn sắp về ngay thôi”
Tiểu Mạch nghe vậy, cũng mỉm cười, tốt lắm, hắn tốt là được, chúc phúc cho hắn.
Chỉ là, cô quét mắt một vòng, cũng không thấy bạn gái của Mặt tròn ở đâu cả.
Là tên Tiểu Phàm phải không?
mat/chuong-662-gap-go-thuo-thieu-thoihtml]
Chí Viễn có nhắc qua.
Cẩn Du kinh ngạc, “Thật hay giả đấy! Mặt tròn cầu hôn? Các cậu đây, thật là vạn
sự đã sẵn sàng rồi!”
“Đúng vậy, vạn sự đã sẵn sàng, chỉ chờ nữ chủ nhân công thôi!” Mao Đậu cười
hớn hở, “Đợi cầu hôn thành công chúng ta sẽ ăn lẩu mừng cho Mặt tròn song hỷ
lâm môn!”
“Song hỷ gì?”
“Xuất viện và ôm người đẹp về nhà chứ gì!”
Cẩn Du và Mao Đậu họ nói chuyện sôi nổi hừng hực, Tiểu Mạch đương nhiên
cũng không thể làm mất hứng trong dịp này, cùng họ cười lớn. Có lẽ vì cười quá
thoải mái, khóe miệng có chút mỏi.
“Đến rồi đến rồi” Mặt tròn nói to bên ngoài.
Cánh cửa mở ra, Mặt tròn mặc một bộ trang phục đỏ rực, tay ôm một bó hoa hồng
cầm tay bước vào, đi theo sau hắn chính là Tiểu Phàm.
Nữ chủ nhân của hôm nay.
Gió lạnh thổi vào, cuốn theo khiến người ta rùng mình.
Hai người vừa bước vào, trong nhà liền sôi động hẳn lên.
Các bạn nam đều đang cổ vũ, Mặt tròn đứng giữa một đống bóng bay, “Nhanh,
nhanh lấy đống hộp trong phòng anh ra đây”
Các bạn nam ồn ào chạy vào, rồi lại ồn ào chạy ra, đặt mười chiếc hộp lớn nhỏ
được gói bằng giấy gói tinh xảo lên bàn.
Không biết là ai, đã bật nhạc lên.
Trong tiếng nhạc, Mặt tròn ôm hoa đứng giữa đám bóng bay, vẻ mặt xúc động,
ánh mắt sáng long lanh, như có ngấn lệ, bàn tay ôm hoa còn run run nhè nhẹ.
“Hôm nay, anh có một việc rất quan trọng, nhất định phải nói ra” Giọng Mặt tròn
run run nói, “Anh và một cô gái, chúng anh quen nhau đã rất lâu rồi, anh từng
cũng nghĩ rằng, cuộc gặp gỡ thuở thiếu thời chỉ là tình bạn, theo tuổi tác lớn dần,
anh sẽ hiểu thế nào là người yêu, thế nào là bạn bè. Nhưng, anh đã sai. Ai nói
người yêu nhất định phải là ánh mắt chớp nhoáng? Sự tích lũy ngày qua ngày,
dòng chảy nhỏ nhoi tích tụ, mới khiến người ta càng khó quên hơn”
Những lời này khiến Tiểu Mạch không tự chủ đỏ mặt.
Những chữ những câu này như đang nói về cô.
Nhưng những lời tiếp theo, đã xóa tan nghi ngờ của cô.
Chỉ nghe Mặt tròn tiếp tục, “Những năm ở nước ngoài, anh càng hiểu rõ điểm này
hơn. Việc anh muốn làm hôm nay, là việc anh đã muốn làm từ năm hai mươi tuổi.
Năm anh hai mươi tuổi, anh đã muốn tặng cô ấy một món quà, nhưng anh không
dám. Những năm sau đó, mỗi năm anh đều mua một món quà giống nhau, vẫn
muốn tặng cho cô ấy, nhưng anh vẫn không dám, cho đến năm nay, mười năm
rồi, anh đã mua món thứ mười, muốn trong ngày hôm nay, đem mười món quà
này cùng tặng cho cô ấy. Cô ấy có thể từ chối, nhưng, tặng cho cô ấy, là việc anh
kiên trì bất biến”
Tiểu Mạch nghe đoạn này, tin chắc hắn không nói về mình rồi.
Mặt tròn mười tám tuổi tỏ tình với cô, cô từ chối.
Ngay sau đó, hắn liền ra nước ngoài học đại học.
Tuổi hai mươi của hắn, không liên quan gì đến cô.
Mười năm sau tuổi hai mươi của hắn, cũng không liên quan gì đến cô.
Mặt tròn ôm hoa, bước ra từ đống bóng bay, hướng về phía Tiểu Mạch.
Tiểu Mạch kìm nén trái tim đập thình thịch của mình, tự nhủ từng chữ từng chữ:
Hãy bình tĩnh, hắn sẽ đi tới trước mặt Tiểu Phàm bên cạnh cô thôi! Cũng xin cô
đừng buồn, chính cô đã nói rồi, chỉ cần hắn hạnh phúc, là tốt rồi!
Tiếng cổ vũ và tiếng vỗ tay của các bạn nam nổi lên không ngừng.
“Mặt tròn! Mặt tròn! Cố lên! Mặt tròn!”
Tiểu Mạch cũng cười theo, nhất định phải cười, nhất định không được để người
khác nhìn ra trong mắt cô có gì, trong lòng cô đang xao động thế nào.
Cô cười đến mức khóe miệng mở ra rộng nhất, mắt nheo lại thành khe hở, cho
đến khi hai bên má và đuôi mắt đều tê mỏi, cô vẫn tiếp tục cười, cho đến khi Mặt
tròn dừng bước.