Niên Quân Mân trong tay còn nắm chặt nắm cỏ dại, mím môi, nước từ trên tóc
nhỏ xuống, không nói một tiếng nhìn Ngọc Khê.
Ngọc Khê áp lực rất lớn: “Tôi nói tôi không cố ý anh có tin không?”
Niên Quân Mân “a” một tiếng: “Cô nói xem?”
Ngọc Khê im bặt. Là cô thì cô cũng không tin. Nếu nhớ không lầm, từ khi Niên
Quân Mân trở về, cô luôn gây khó dễ, chuyện cố ý hắt nước không phải chỉ một
hai lần.
Ngọc Khê khô khốc nói: “Cái đó, lần này tôi thật sự không cố ý”
“Cho nên trước kia đều là cố ý?”
Ngọc Khê nín thinh, gáy lại đau: “Tôi. tôi giặt quần áo cho anh, thật đấy”
Cô tưởng Niên Quân Mân sẽ không đồng ý, ai ngờ anh nói: “Được, giặt cho sạch
vào”
Ngọc Khê: “”
Cô chỉ khách sáo một chút để chứng minh mình không có tâm xấu thôi mà.
Ngọc Khê buồn bực đóng cửa sổ, không nhìn thấy khóe miệng hơi nhếch lên của
Niên Quân Mân.
Ngọc Khê dọn dẹp phòng bếp. Ba mẹ và hai em trai đã về.
Cô vui mừng đón ra, mắt mở to: “Ba, đi biển về rồi ạ”
Lữ Mãn rất hài lòng với thu hoạch hôm nay, nụ cười cũng sâu hơn vài phần:
“Đúng thế, nhìn xem, được hai thùng đấy”
Trịnh Cầm cười: “Để thùng xuống trước, mau ăn cơm thôi, lát nữa còn phải đi chợ
bán hải sản, tích thêm chút tiền cho Tiểu Khê mang theo”
Trong lòng Ngọc Khê rất khó chịu. Cô khăng khăng đòi thi vào trường Điện ảnh,
học phí gấp đôi Đại học Thủ đô, làm gia đình vốn khó khăn càng thêm túng quẫn.
Nếu nhớ không lầm, vài ngày nữa bà nội sẽ bị phát hiện ung thư. Ba là con trai
duy nhất, lại là người hiếu thảo, chắc chắn sẽ dốc tiền chữa trị.
Ngọc Khê nhìn em trai lớn Ngọc Thanh. Năm đó mẹ kế bắt em trai nghỉ học, cô
còn nhớ rõ hình ảnh nó ngồi xổm bên bờ biển khóc thút thít. Ngọc Khê thấy nghẹn
lòng muốn chết.
Cả nhà đã vào trong, Ngọc Khê vẫn đứng giữa sân. Trịnh Cầm gọi: “Tiểu Khê, ăn
cơm con”
Ngọc Khê vội đáp: “Vâng!”
Vào nhà, mọi người đã ngồi vào bàn. Ngay cả Niên Quân Mân cũng không biết
thay quần áo từ lúc nào. Ngọc Khê ngồi đúng chỗ nồi cháo, cầm bát của mẹ kế
múc đầy: “Mẹ, của mẹ này”
Hai chữ này không khác gì động đất. Vừa rồi Ngọc Khê đáp lời Trịnh Cầm đã
khiến mọi người kinh ngạc, tưởng là do hôm qua bà bảo vệ cô nên quan hệ dịu đi,
nhưng tiếng gọi “Mẹ” này khiến ai nấy đều nhìn chằm chằm cô.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ngọc Khê không lên tiếng, lần lượt múc cháo cho từng người, cuối cùng mới đến
mình: “Mọi người nhìn con làm gì, ăn cơm đi chứ”
Trịnh Cầm hoàn hồn trước nhất. Bà vẫn luôn lo lắng Ngọc Khê tỉnh ngủ sẽ không
thừa nhận tiếng gọi hôm qua nên không dám kể với chồng, không ngờ cô lại gọi
trước mặt mọi người. Người vui mừng nhất là bà, vội nói tiếp: “Đúng rồi, ăn cơm,
ăn cơm”
Lữ Mãn: “À, ừ, ăn cơm”
bien-bat-hai-sanhtml]
Bữa cơm mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Ngọc Khê cảm thấy mình đã có
một khởi đầu rất tốt, rất vui vẻ. Hai đứa em trai thì như thấy ma, không hiểu nổi
bà chị thất thường này. Lữ Mãn thì vui mừng, gia đình hòa thuận là tốt nhất, đặc
biệt ông thấy có lỗi với con gái nhất.
Niên Quân Mân thì nhìn Ngọc Khê thêm vài lần, rũ mắt xuống, không biết đang
nghĩ gì.
Sau khi ăn xong, Ngọc Khê dọn dẹp bàn ăn. Cô không phải tiểu thư đài các, tuy
mẹ kế đối tốt nhưng việc cần làm cô vẫn làm.
Dọn dẹp xong đi ra, ba và em lớn đã xách thùng đi rồi, mẹ kế dẫn em út ra đồng.
Ngọc Khê không thấy Niên Quân Mân, chắc là đi cùng mẹ kế.
Nhưng cô lại thấy quần áo bẩn của Niên Quân Mân để trong chậu. Ngọc Khê: “”
Đây là bắt cô giặt thật à!
Ngọc Khê bưng chậu, cầm cái ghế nhỏ, vừa giặt quần áo vừa suy nghĩ cách giải
quyết vấn đề tiền nong nhanh nhất. Cô không thể để em trai nghỉ học.
Con nhà nghèo sớm biết lo toan. Mấy đứa trẻ nhà cô học đều giỏi vì biết chỉ có
học mới đổi đời, cũng chính vì nghèo nên khát vọng tiền bạc rất sâu sắc.
Năm đó nếu không phải vì tiền, cô cũng sẽ không nghe Lý Miêu Miêu xúi giục, từ
bỏ Đại học Thủ đô.
Ban ngày ban mặt sợ nhất là nhắc tới ai thì người đó đến. Đang nghĩ ngợi, Lý
Miêu Miêu ăn mặc thanh xuân phơi phới đi tới: “Ngọc Khê, đi thôi, cùng đi thành
phố mua đồ dùng học tập”
Ngọc Khê nghiến răng vò quần áo mới kìm được lửa giận trong lòng, sau đó chỉ
nghe thấy tiếng “xoẹt”, Ngọc Khê ngây người. Áo sơ mi của Niên Quân Mân bị cô
xé rách rồi.
Lý Miêu Miêu ngồi xổm xuống xách một góc áo lên, mắt lóe lên: “Áo sơ mi? Cậu
không phải rất ghét Niên Quân Mân sao? Sao còn giặt quần áo cho anh ta?”
Ngọc Khê giật lại cái áo: “Chuyện của tớ, không cần cậu quản”
Lý Miêu Miêu sững sờ, không để ý giọng điệu gay gắt của Ngọc Khê, ngược lại
ngồi bên cạnh: “Mẹ kế của cậu cũng thật là, thập niên 90 rồi còn giữ cái nếp cũ
kỹ. Cậu mới bao lớn, có tương lai tốt đẹp thế mà lại giới thiệu đối tượng. Bà ta ấy
à, chính là muốn tống cổ cậu đi sớm để giảm gánh nặng đấy!”
Ngọc Khê ném cái áo vào chậu. Lý Miêu Miêu trong lòng đắc ý. Cô ta từ nhỏ đã
ghen ghét Ngọc Khê. Dựa vào đâu cũng là mẹ kế mà mẹ kế của Ngọc Khê lại thật
lòng với cô ấy. Dựa vào đâu cô ta ân cần với Niên Quân Mân thì anh ta không
thèm để ý, ngược lại còn cảnh cáo cô ta sau lưng.
Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy Ngọc Khê hùa theo, ngược lại còn nhìn cô
ta bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, làm cô ta thấy rợn người: “Sao cậu
nhìn tớ như thế?”
Ngọc Khê cảm thấy bản thân thật buồn cười. Đời trước cô nghĩ hai người đều có
mẹ kế nên đồng bệnh tương liên, chăm sóc Lý Miêu Miêu rất nhiều, coi nhau là
chị em tốt cả đời.
Nhưng sau cái tát của cuộc đời, cô đã nhìn rõ con người Lý Miêu Miêu. Nhìn thấy
sự ghen ghét che giấu nơi đáy mắt cô ta, Ngọc Khê hiểu rõ: có những người
chính là không thể chấp nhận việc người khác sống tốt hơn mình.
Ngọc Khê cười lạnh: “Tớ muốn mở to mắt nhìn rõ con người cậu. Luôn miệng nói
chị em tốt cả đời nhưng lại nơi nơi châm ngòi ly gián, cậu có tâm địa gì vậy?”
Lý Miêu Miêu hoảng hốt, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại, đưa tay kéo Ngọc
Khê. Ngọc Khê tránh đi. Lý Miêu Miêu cũng không xấu hổ: “Tớ đương nhiên là
muốn tốt cho cậu. Cậu xem, lương Niên Quân Mân không cao, lại xa thành phố,
có gì tốt đâu. Mẹ kế cậu chính là muốn gả cậu đi thật xa, tốt nhất không vào đại
học để tiết kiệm tiền nuôi con trai bà ta”
Ngọc Khê hừ một tiếng: “Tớ thấy khá tốt, ít nhất Niên Quân Mân có trách nhiệm,
nhân phẩm tốt, chính trực. Không giống một số người, khẩu phật tâm xà, ngoài
mặt tốt với mình nhưng trong lòng luôn muốn đâm mình mấy nhát, ác độc thực
sự, uổng phí cái dung mạo không tồi”
Bị Ngọc Khê nói móc, Lý Miêu Miêu không giữ được bình tĩnh: “Ngọc Khê, cậu
đang ám chỉ tớ à?”
Ngọc Khê trào phúng: “Phản ứng của cậu chậm thật, tớ thiếu nước chỉ mặt gọi
tên mà giờ mới nhận ra”
Lý Miêu Miêu mở to mắt, nhìn Ngọc Khê xa lạ trước mặt. Cô ta không cam lòng,
mắt thấy Ngọc Khê sắp bị cô lập, lại cố vớt vát: “Ngọc Khê, cậu nghe tớ nói, cậu
không thể tin lời Niên Quân Mân, anh ta không có ý tốt đâu, thật đấy”
Ngọc Khê nhíu mày: “Liên quan gì đến Niên Quân Mân?”