Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên

Chương 6: Chuyện năm đó



Ngọc Khê cuống lên, vội đứng dậy giật lại từ tay Niên Quân Mân, trừng mắt: “Anh

đi đường kiểu gì mà không nhìn thế?”

Niên Quân Mân vẫn đang nghiên cứu hòn đá sáp, đưa lên mũi ngửi, ánh mắt có

chút không chắc chắn.

Ngọc Khê bất chấp mông đau: “Anh có nhận ra Long Diên Hương không?”

Niên Quân Mân đầy nghi hoặc: “Cô biết nó là Long Diên Hương à?”

Ngọc Khê giật mình biết lỡ lời, ánh mắt hoảng loạn: “Tôi xem trong sách, thật ra

cũng không chắc, đang định đi thành phố tra đây. Anh rốt cuộc có biết không,

không biết thì trả tôi”

Ngọc Khê nói xong không dám nhìn vào mắt Niên Quân Mân, cô chỉ cầu mong

đừng hỏi nữa, hỏi nữa chắc chắn sẽ lộ tẩy.

Niên Quân Mân cầm Long Diên Hương, ánh mắt chớp động. Nhiều năm không

gặp, cô nhóc này có bí mật. Nghĩ đến quan hệ hiện tại, anh thu hồi ánh mắt: “Tôi

chỉ thấy qua một lần, cũng không chắc chắn. Tôi đi cùng cô tìm người giám định”

Ngọc Khê nuốt lời định nói vào trong. Cô không quen biết ai, đến hiệu sách cũng

chưa biết tra từ đâu, có Niên Quân Mân đi cùng cũng tốt. Cô cất Long Diên

Hương vào túi: “Được”

Hai người đi bộ trong im lặng năm phút. Ngọc Khê suy nghĩ miên man, cảm thấy

đây là cơ hội tốt để cải thiện quan hệ, vắt óc tìm đề tài: “Tôi nghe mẹ nói anh học

rất giỏi phải không?”

Biểu cảm Niên Quân Mân cứng đờ, ánh mắt phức tạp nhìn Ngọc Khê. Anh không

thông minh bằng cô, ít nhất về mặt học tập không thể so sánh. Ngọc Khê trời sinh

là hạt giống để học hành, còn anh thì không, thành tích của anh phần lớn là nhờ

học vẹt. Nhớ lại khoảng thời gian cấp 3 thống khổ, sắc mặt Niên Quân Mân không

được tốt lắm.

Thế nên Ngọc Khê nhìn thấy Niên Quân Mân không biết chạm phải dây thần kinh

nào mà sắc mặt đen sì, lập tức im bặt. Cô thầm nghĩ mình thật sự đã đắc tội

người ta quá mức, đến nỗi người ta không muốn nghe mình nói chuyện.

Ngọc Khê đi nhanh hơn, quyết tâm kéo giãn khoảng cách với Niên Quân Mân. Cô

sợ a, hiện tại trước sau không có ai, Niên Quân Mân sẽ không trả thù cô chứ?

Vừa nhớ tới lại thấy gáy đau điếng.

Ngọc Khê suy diễn theo thuyết âm mưu, cảm thấy Niên Quân Mân đi theo chính là

muốn mượn cơ hội dạy dỗ mình. Ở nhà Niên Quân Mân không dám làm gì, cô

mới phát hiện ra tấm bùa hộ mệnh là mẹ kế thật sự rất mạnh.

Niên Quân Mân ngước mắt lên, thấy Ngọc Khê đi nhanh như muốn chạy trốn, mày

nhíu lại. Cô nhóc này không biết lại lên cơn gì. Nghĩ đến sự lạnh nhạt và trêu chọc

của cô từ lúc anh về, hiện tại thế này đã là tốt lắm rồi, anh im lặng đi theo.

Vào nội thành, Ngọc Khê mới thở phào, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng

hạ xuống bụng, lúc này mới bước chậm lại.

Nếu lúc đầu Niên Quân Mân còn chưa đoán ra suy nghĩ của Ngọc Khê thì giờ

cũng đã hiểu, hối hận đến xanh ruột. Lúc ấy sao anh lại không suy nghĩ mà ra tay

chứ, thảo nào gần đây cô không trêu chọc anh nữa, hóa ra là sợ anh a!

Ngọc Khê vốn dĩ đang rất nóng, nhưng sống lưng cứ thấy lạnh toát, trong lòng

càng lo lắng, thầm nghĩ người này thật là hỉ nộ vô thường!

Càng nghĩ, Ngọc Khê càng cảm thấy tâm địa Niên Quân Mân không lớn. Nhớ tới

hồi nhỏ, bọn trẻ trong thôn nhắc tới Niên Quân Mân đều có vẻ sợ sệt, Ngọc Khê

cảm thấy mình đoán đúng rồi.

Nhưng hiện tại lại phạm sầu, cô muốn biết Long Diên Hương rốt cuộc là cái gì.

Niên Quân Mân nói tìm người giám định, cũng không biết có phải thật không.

Ngọc Khê đang suy nghĩ lung tung thì cánh tay bị Niên Quân Mân nắm lấy. Cô xù

lông, phản xạ có điều kiện che lấy gáy. Chỉ thấy Niên Quân Mân mặt vô cảm

buông tay: “Ngồi xe buýt tuyến số 3.”

Lạnh lùng bỏ lại sáu chữ, sau đó đi trước một bước.

Ngọc Khê xấu hổ. Cô cũng không ngờ mình lại bộc lộ suy nghĩ một cách trực tiếp

như vậy. Ở nội thành, cô cũng không sợ Niên Quân Mân, xem ra là thật sự muốn

tìm người giám định, cô thành thật đi theo.

Xe buýt chạy hơn nửa thành phố mới đến nơi.

chuyen-nam-dohtml]

Ngọc Khê nhìn tấm biển treo, thật đơn giản thô bạo: “Tiệm Giám Định”. Cô tự

trách sao mình không nghĩ ra chỗ này, cảm thấy mình thật ngốc. Nhưng sau đó lại

tự an ủi, cô chỉ là một nhân vật nhỏ bé, cho dù có bảo bối thì chỗ này cô cũng

chẳng dám tới một mình.

Niên Quân Mân đã vào trong tiệm, Ngọc Khê vội vàng đuổi theo. Không nói cái

khác, Niên Quân Mân đứng giữa đại sảnh, khí thế chững chạc, thật sự khiến

không ai dám có ý đồ xấu.

Gan của Ngọc Khê cũng lớn hơn, tự tại không ít. Trong lòng cảm thấy Niên Quân

Mân ít nói cười cũng có cái lợi. Nhìn nhân viên tiếp đãi kia xem, khách sáo biết

bao, lại bưng trà rót nước, vô cùng cẩn thận.

Ngọc Khê nhìn bàn tay Niên Quân Mân đưa ra, lập tức hiểu ý, cẩn thận lấy Long

Diên Hương đưa qua.

Niên Quân Mân giao cho nhân viên tiếp đãi: “Giám định giúp”

Nhân viên sững sờ, hiển nhiên cũng là người từng thấy Long Diên Hương: “Vâng,

mời hai vị chờ một lát”

Nhân viên đi rồi, Ngọc Khê không nhịn được hỏi: “Anh mới về, sao biết cửa hàng

này?”

Niên Quân Mân nhìn thẳng vào Ngọc Khê: “Cô thật sự không biết?”

Ánh Trăng Dẫn Lối

Ngọc Khê ngơ ngác: “Tôi nên biết sao?”

Niên Quân Mân trầm mặc một lát. Ngay khi Ngọc Khê tưởng anh sẽ không nói thì

anh mở miệng: “Trước kia cuộc sống khó khăn, dì Trịnh muốn nuôi sống tôi nên

không ít lần lén bán trang sức”

Ngọc Khê mở to mắt, bắt được trọng điểm: “Lúc ấy là bán ở cửa hàng này?”

“Không, lúc đó nơi này không có mặt tiền cửa hàng, khu này là chợ đen lúc bấy

giờ”

Ngọc Khê sững sờ: “Anh đã nhiều năm không trở lại, sao tìm được chính xác cửa

hàng này?”

Niên Quân Mân đấu tranh tư tưởng. Anh không muốn chôn vùi lòng tốt của dì

Trịnh, cũng không hy vọng Ngọc Khê và dì Trịnh lại có mâu thuẫn: “Tôi nghe dì

Trịnh nói. Khi gọi điện thoại dì có kể, bảo là gặp lại cố nhân từng mua trang sức

năm xưa, giờ người đó đã mở cửa hàng”

Trong lòng Ngọc Khê dậy sóng. Mẹ kế rất ít khi gọi điện cho Niên Quân Mân, vẫn

luôn liên lạc bằng thư từ vì rẻ hơn, lần duy nhất gọi điện cũng là gần đây.

Tại sao mẹ kế lại gặp người mua trang sức cũ? Đáp án quá rõ ràng: vì mẹ kế lại

đi cầm cố trang sức.

Niên Quân Mân tiếp tục nói: “Tôi sống với dì Trịnh hai năm, bà có bao nhiêu trang

sức tôi nắm rõ nhất. Giờ đã không còn gì để bán, chỉ còn lại một nửa chiếc thẻ tre

ngọc. Vì là nửa cái, không có ánh sáng, không đáng tiền nên mới không cầm cố

được”

Tim Ngọc Khê đập thình thịch. Thẻ tre ngọc đang ở trong người cô, vậy trong tay

mẹ kế còn cái nào nữa không?

Niên Quân Mân nói tiếp: “Tôi mấy năm nay cũng để dành được ít tiền, vốn định

đưa dì Trịnh nhưng dì không nhận”

Ngọc Khê tái mặt. Cô còn nhớ đời trước mình từng thấy cảnh Niên Quân Mân

đưa tiền cho mẹ kế, hai người xô đẩy nhau. Cô lại càng hiểu lầm mẹ kế, cho nên

khi bỏ đi, trong lòng còn oán trách bà.

Hóa ra sự tình là như vậy. Cô nhất định phải làm gì đó cho mẹ kế, nếu không làm

gì, cô sẽ không qua được cửa ải lương tâm của chính mình.

Ngọc Khê nhìn chằm chằm Niên Quân Mân: “Có thể mua lại trang sức đã bán đi

không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.