Niên Quân Mân vẫn luôn lưu ý biểu cảm của Ngọc Khê. Thấy cô có ý nghĩ này
anh rất vui, nhưng nghĩ đến tiền, anh lại trầm mặc.
Ngọc Khê cũng tỉnh táo lại sau cơn xúc động. Trang sức năm xưa không đáng
tiền, nhưng thập niên 90 thì rất có giá. Hiện tại là năm 94, một món trang sức
vàng bình thường cũng phải mấy trăm tệ, những món quý giá cô không dám nghĩ
tới. Cô không có tiền.
Ngọc Khê cắn môi: “Hiện tại tôi mua không nổi, nhưng sau này nhất định sẽ mua
lại hết. Nhất định!”
Ba chữ cuối cùng Ngọc Khê nói đặc biệt lớn tiếng, thể hiện rõ quyết tâm của
mình.
Niên Quân Mân cười: “Được, cùng nhau”
Ngọc Khê cũng không nghĩ nhiều. Mẹ kế trong những ngày tháng khó khăn nhất
đã nuôi Niên Quân Mân hai năm, sau này lại luôn tiếp tế, Niên Quân Mân có tâm
như vậy là đúng.
Nhưng Ngọc Khê có sự kiên trì của mình: “Tôi đều phải mua lại, ý tôi là tự bản
thân tôi mua”
Niên Quân Mân nhìn Ngọc Khê vài giây, không biết nghĩ gì, nụ cười vẫn không
thay đổi: “Được”
Ngọc Khê sờ không ra suy nghĩ của anh, cảm thấy người này quá khó đoán.
Người ta nói lòng dạ đàn bà như kim dưới đáy biển, còn đàn ông mà giấu tâm tư
thì chính là hạt mè dưới đáy biển, đoán cũng không ra.
Hiện tại đại sảnh chỉ có hai người, Ngọc Khê cảm thấy bầu không khí giữa cô và
Niên Quân Mân cũng khá ổn: “Anh kể cho tôi nghe trang sức của mẹ có những gì
được không?”
Ngón tay thon dài của Niên Quân Mân ra dấu: “Hộp trang sức của dì Trịnh không
lớn, chỉ bằng hộp cơm, nhưng đừng nhìn nó nhỏ. Chỉ có một đôi vòng ngọc, ba
cây trâm, một dây chuyền, nhưng đều là đồ quý. Nghe dì Trịnh nói đó là của mẹ
ruột để lại cho dì. Những món trang sức đó vẫn luôn được dì cất giữ, cũng là một
vật niệm tưởng”
Lòng Ngọc Khê đau nhói. Thân thế mẹ kế cô từng nghe bà nội kể, mẹ ruột của mẹ
kế qua đời sớm, sau đó có mẹ kế mới vào cửa, cuộc sống của cô con gái dòng
chính càng khổ sở.
Mẹ kế từng trải qua cảnh ngộ đó nên đối xử với cô càng thêm cẩn thận. Nghĩ đến
thân thế mẹ kế, Ngọc Khê lại muốn tự mắng mình.
Ngọc Khê chỉ có thể dụng tâm ghi nhớ những món trang sức Niên Quân Mân miêu
tả, hy vọng có một ngày cô có thể mua lại tất cả.
Thời gian giám định không lâu. Ngọc Khê cảm thấy chưa nói chuyện được bao lâu
thì sư phụ giám định đã mang Long Diên Hương ra, hai tay bưng cẩn thận, vẻ yêu
thích hiện rõ trên mặt.
Lý sư phụ giọng nói lộ vẻ vui mừng: “Đúng là Long Diên Hương thật”
Ngọc Khê tò mò hỏi: “Long Diên Hương là gì ạ?”
Lý sư phụ vuốt râu: “Để tôi giải thích. Long Diên Hương là chất bài tiết của cá nhà
táng, trải qua quá trình gột rửa của không khí và nước biển sẽ trở nên cứng lại,
giống như cái này bây giờ. Nó có thể dùng để chế tạo nước hoa, cũng là một loại
dược liệu quý hiếm nhất trong các loại bài tiết của động vật”
Ngọc Khê càng nghe mắt càng sáng. Càng quý hiếm chứng tỏ càng có giá. Chờ
sư phụ nói xong, cô không nhịn được hỏi: “Ở đây có thu mua không ạ?”
Vừa hỏi xong cô liền hối hận. Hai câu hỏi vừa rồi rõ ràng tố cáo với người ta là cô
chẳng biết gì cả, có chút sợ bị ép giá. Giờ muốn tỏ ra trầm ổn cũng đã muộn, cô
lén nhìn Niên Quân Mân.
Chỉ thấy Niên Quân Mân đang chậm rãi uống trà, trong lòng cô mạc danh cảm
thấy tự tin hơn, nỗi lo lắng giảm đi không ít.
Lý sư phụ thu hết biểu hiện của Ngọc Khê vào mắt, đáy mắt mang theo thiện ý:
“Tiệm chúng tôi có thu. Nguyên tắc buôn bán của ông chủ chúng tôi là không làm
chuyện trái lương tâm, sẽ cho cô một cái giá công đạo. Chỉ tiếc khối này của cô
hơi nhỏ, nhưng phẩm chất cũng không tồi. Thế này đi, 90 tệ một gram (khoảng
3,75g), được thì giao tiền ngay”
Ngọc Khê choáng váng. Thế mà lại bán theo gram, cũng không biết khối bằng quả
trứng gà này được bao nhiêu gram, nhưng thực sự đắt, giá ngang ngửa vàng rồi.
Ngọc Khê biết giá vàng là nhờ công của Lý Miêu Miêu. Từ khi Lý Miêu Miêu thi
đậu trường Điện ảnh, có cơ hội thành minh tinh kiếm nhiều tiền, mẹ kế của cô ta
cũng chịu chi vốn, Lý Miêu Miêu đòi mua dây chuyền vàng bà ta cũng mua cho.
Lý sư phụ thấy Ngọc Khê nửa ngày không phản ứng: “Cô bé suy nghĩ thế nào?
Giá ở đây là công đạo nhất rồi, sẽ không có chỗ nào cao hơn đâu”
Ngọc Khê vội hoàn hồn: “Bán, bán ạ”
kehtml]
Lý sư phụ: “Được, theo tôi qua đây cân thử”
Ngọc Khê nhanh nhẹn đi theo, trong lòng chỉ cầu mong nó nặng thêm một chút.
Nhưng khối to bằng quả trứng gà thực sự không được bao nhiêu gram, chỉ có 60
gram.
Ngọc Khê xót xa, lúc cô nhìn thấy nó còn to bằng viên gạch cơ mà!
Chỉ có thể tự an ủi mình, con người phải biết đủ. 5400 tệ ở hiện tại là một món
tiền khổng lồ.
Tuy nhờ gió xuân cải cách, hộ “vạn nguyên” (có 10.000 tệ) không còn quá hiếm,
nhưng đối với gia đình nông dân, hơn một ngàn tệ đã là số tiền lớn.
Huống chi 5400 tệ, số tiền này đủ đóng học phí và tạp phí bốn năm cho cô mà
vẫn còn dư dả.
Sinh viên thập niên 90 cũng có giá, nhưng không còn giống đầu thập niên 80 nữa.
Thời đại này vào đại học phải tự túc, chỉ những trường hợp cực kỳ khó khăn mới
có chính sách trợ cấp.
Ngọc Khê không phải lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tiền như vậy. Đời trước khi
người ta dùng tiền đập vào cô, từng cọc từng cọc nhân dân tệ bày trên bàn trà
còn chấn động hơn cái này nhiều.
Nhưng Ngọc Khê vẫn xúc động, bởi vì đây là tiền cô tự kiếm được, lần đầu tiên có
thể giúp đỡ gia đình. Cô cất tiền vào túi, tay chạm vào xấp bài viết, suýt nữa thì
quên việc đi gửi bài. Cảm ơn Lý sư phụ xong, Ngọc Khê nhìn sắc trời, sắp đến
trưa rồi, cô còn phải chạy về nấu cơm.
Niên Quân Mân đi theo Ngọc Khê ra ngoài, thấy cô không đi về phía trạm xe buýt
thì nhíu mày: “Không về nhà à?”
Ngọc Khê móc bài viết ra: “Vừa rồi tôi thấy phía trước có bưu điện, tôi muốn đi
gửi bài viết, lát nữa sẽ về”
Niên Quân Mân: “Tôi đi cùng cô” Thấy Ngọc Khê nhíu mày, anh bồi thêm một
câu: “Sợ cô làm mất tiền”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ngọc Khê bị chặn họng, khô khốc nhả ra một chữ: “Được”
Bưu điện không xa, vài bước là tới. Người gửi bưu phẩm rất đông, không còn
cách nào khác vì đây là phương thức liên lạc duy nhất. Xếp hàng mua phong bì,
điền địa chỉ, mất nửa tiếng mới xong.
Trước khi đi, cô nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường: hơn 10 giờ.
Vì có 5000 tệ, Ngọc Khê không còn vẻ mặt khổ sở nữa. Tuy chưa đủ tiền phẫu
thuật cho bà nội, nhưng ít nhất em trai không cần nghỉ học. Nụ cười trên mặt cô
không dứt. Ngọc Khê xinh đẹp, cái đẹp của cô không chỉ ở ngoại hình mà còn ở
khí chất từ trong xương tủy.
Điều này đều nhờ công mẹ kế. Xuất thân tiểu thư nên trong xương tủy bà vẫn giữ
quy củ, sau này cải cách mở cửa, không ai soi mói nữa, hồi nhỏ bà dạy Ngọc Khê
không ít.
Cô gái trẻ xinh đẹp lại có khí chất, khiến những chàng trai trẻ ngồi phía trước và
sau trên xe buýt liên tục ngoái nhìn.
Mặt Niên Quân Mân đen kịt như thể vắt ra nước, mông hơi dịch sang một chút
chắn tầm nhìn.
Ngọc Khê nghiêng đầu, khe hở ở giữa không còn, cô lén nhìn Niên Quân Mân.
Người ta mắt nhìn thẳng, một cái liếc mắt cũng không cho cô, xem ra là cô đa
nghi rồi.
Chờ Ngọc Khê thu hồi ánh mắt, ngón tay đang cong lại của Niên Quân Mân mới
giãn ra.
Nửa tiếng sau, xe buýt đến trạm. Hai người một trước một sau xuống xe. Gần đó
có cái chợ, Ngọc Khê nói: “Chờ một chút, mua ít thịt về”
“Được”
Niên Quân Mân trực tiếp quay đầu đi trước.
Ngọc Khê đi theo phía sau, chợt nghe phía sau có người gọi tên mình. Cô dừng
bước quay đầu lại.