Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên

Chương 11: Khi nào đi



Người phụ nữ phía trước không phải ai xa lạ, chính là mẹ kế của Lý Miêu Miêu,

biệt danh “Tạt Axit”, nổi tiếng là kẻ chanh chua, hay đưa chuyện trong thôn.

Ngọc Khê giận đùng đùng đi tới, nhưng người đã sớm không còn ở đó, đã chạy

theo đường nhỏ mất hút. Ngọc Khê tức đến mức dậm chân bình bịch.

Đời trước, cô không ít lần nghe thím Ngô kể, khi ba mẹ chưa tìm thấy cô, thanh

danh của cô đã bị bôi nhọ đến mức khó nghe, tất cả đều là “công lao” của mụ mẹ

kế Lý Miêu Miêu. Thím Ngô còn nói, bà nội đã cãi nhau không ít lần với mụ ta vì

chuyện của cô.

Mặt Ngọc Khê càng nghĩ càng đen lại. Bà nội ngất xỉu tám chín phần mười là do

mụ “Tạt Axit” này, và chắc chắn nguyên nhân cũng dính dáng đến cô. Đừng nhìn

Lý Miêu Miêu và mẹ kế có vẻ mâu thuẫn, nhưng bản chất hai người họ giống hệt

nhau, đều không muốn thấy người khác sống tốt.

Giờ có đi tìm thì mụ ta cũng sẽ chối bay chối biến, thật tức chết đi được! Ngọc

Khê hậm hực dậm chân thêm hai cái nữa rồi rảo bước nhanh về phía bệnh viện.

Khi cô đến bệnh viện, thời gian cũng thật khéo, bà nội vừa làm xong các xét

nghiệm kiểm tra.

Bà cụ Lữ nhìn thấy cháu gái, đôi mắt đang lờ đờ bỗng sáng rực lên, vội vẫy tay:

“Bà nghe ba con nói con hầm canh gà cho bà à, mau mang lại đây”

Sống mũi Ngọc Khê hơi cay cay. Bà nội là một bà lão lạc quan. Đời trước khi biết

mình bị ung thư, bà vẫn luôn cười nói vui vẻ. Thậm chí vì không muốn trở thành

gánh nặng cho con cháu, vừa có kết quả kiểm tra bà đã nằng nặc đòi không chữa

trị, còn nổi giận đòi về nhà.

Bà cụ Lữ thấy cháu gái đứng ngây ra đó không nhúc nhích thì tự mình động thủ,

ôm lấy bình giữ nhiệt rồi nhanh chóng mở ra. Mùi thơm nức mũi bay lên, trong

lòng bà thấy ngọt ngào vô cùng. Đây là cháu gái hiếu kính bà đấy nhé! Bà ôm khư

khư cái bình trong lòng như gà mẹ bảo vệ con, ánh mắt nhìn ông cụ Lữ đầy vẻ

cảnh giác như đề phòng trộm cướp.

Ông cụ Lữ: “”

Thấy ông cụ không còn nhìn chằm chằm vào bình canh gà nữa, bà cụ Lữ mới hớn

hở đặt nó lên tủ đầu giường.

Trịnh Cầm vẫn luôn túc trực bên cạnh, vội tiến lên giúp bà đổ canh ra bát, thổi cho

nguội bớt rồi mới đưa qua: “Mẹ, uống được rồi ạ”

Bà cụ Lữ cười tít mắt nhận lấy, húp sùm sụp thành tiếng, còn cố ý hướng về phía

ông cụ Lữ mà húp thật to.

Ông cụ Lữ: “”

Ngọc Khê phì cười thành tiếng, không nhịn được. Người ta nói “già rồi lại như trẻ

con” quả không sai, chính là nói về bà nội cô lúc này. Thấy bà uống hết một bát

rồi thôi, Ngọc Khê hỏi: “Bà nội, sao bà không uống nữa ạ?”

Bà cụ Lữ vuốt ve mép bát, vẻ mặt tiếc rẻ không nỡ uống tiếp. Nếu canh này

không phải do cháu gái làm mà là con dâu làm, bà đã mắng cho một trận rồi. Thế

này chẳng phải là phá gia chi tử sao?

Đây là gà mái đấy, gà mái đẻ được trứng, giá cả bây giờ lại đang cao, một con gà

mái đẻ trứng đáng giá lắm chứ. Không được nghĩ nữa, càng nghĩ trong lòng càng

run rẩy vì xót của.

Ngọc Khê đợi mãi không thấy bà trả lời, nhưng thấy bà đậy nắp bình canh gà lại

thì cô hiểu ngay, đều là do tiếc tiền mà ra.

Cô kéo tay ba mình đang đứng bên cạnh: “Ba, ba nói một câu đi chứ!”

Lòng Lữ Mãn cũng chua xót. Ông làm con trai bao nhiêu năm nay mà chưa cho

cha mẹ hưởng phúc được ngày nào. Tay ông run run móc bọc tiền trong ngực

ra: “Mẹ, con có tiền rồi, mẹ cần tẩm bổ sức khỏe, canh gà mẹ cứ uống hết đi”

Bà cụ Lữ nhanh tay chộp lấy bọc tiền, giũ ra xem, nghi ngờ hỏi: “Con không làm

chuyện gì thất đức đấy chứ?”

Ngọc Khê cảm thấy ánh mắt này sao mà quen thuộc thế. Thấy ba đỏ mặt tía tai,

cô bỗng thấy được an ủi phần nào. Cô nhìn ba với ánh mắt đầy ẩn ý: “Ba, giờ ba

biết lúc ấy con oan ức thế nào rồi chứ!”

Lữ Mãn trừng mắt nhìn con gái đang làm động tác nhỏ, rồi kể lại nguồn gốc số

tiền cho mẹ nghe. Cuối cùng ông cảm thán: “Con đi đánh cá bao nhiêu năm nay

mà chưa từng gặp chuyện tốt như thế này bao giờ”

Bà cụ Lữ hừ một tiếng: “Chuyện tốt này cũng chỉ có Khê Khê nhà ta mới gặp

được thôi. Chứ cái vận khí xui xẻo của con, có bày ngay trước mặt thì con cũng

chẳng nhận ra đâu”

nao-dihtml]

Ánh Trăng Dẫn Lối

Lữ Mãn: “”

Ngực ông như bị đâm một nhát. Mồm mép bà cụ càng già càng lợi hại, chuyên

đâm chọc vào tim gan người khác. Nhưng mà, mẹ ông nói đúng thật, ông có gặp

thì cũng chẳng biết đó là cái gì.

Vẫn là con gái ông có phúc khí, lợi hại! Nghĩ vậy, ông đang ỉu xìu như cà tím trúng

sương muối bỗng chốc tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Bà cụ Lữ cầm tiền trong tay, trong lòng đã yên tâm, cũng không cần con dâu giúp

nữa, bà bưng bát canh gà lên uống ừng ực. Cuối cùng còn lại một ít dưới đáy, bà

đổ vào bát, ánh mắt đầy luyến tiếc đưa cho ông cụ: “Cháu gái nấu ngon lắm, ông

uống đi!”

Ông cụ Lữ nhìn chằm chằm vào một phần tư bát canh ít ỏi: “. Cảm ơn bà vẫn

còn nhớ đến tôi”

Bà cụ Lữ ợ một cái, miệng lẩm bẩm: “Ăn no căng cả bụng rồi, một giọt cũng

không uống nổi nữa, tiếc quá đi mất”

Ông cụ Lữ: “”

Ngọc Khê nhìn cảnh tượng quen thuộc này, tâm trạng đè nén nãy giờ cũng nhẹ

nhõm hơn nhiều. Cô tìm một chỗ ngồi xuống, ngắm nhìn ông bà nội đấu võ mồm.

Nụ cười sảng khoái của bà nội xua tan đi bầu không khí u ám của cả gia đình,

nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được bao lâu. Mây đen lại kéo đến khi bác sĩ

gọi ba và ông nội ra ngoài.

Ngọc Khê biết kết quả, cô không vội, ngược lại cứ nhìn chằm chằm vào bà nội

không chớp mắt.

Bà cụ Lữ vỗ vỗ tay cháu gái: “Đừng lo lắng, thân thể bà nội khỏe mạnh lắm, sẽ

không sao đâu. Bà còn phải đợi xem Khê Khê lấy chồng sinh con nữa chứ!”

Ngọc Khê kiên định đáp: “Nhất định ạ, bà nhất định sẽ nhìn thấy, đến lúc đó bà

còn phải trông cháu cho con nữa đấy!”

Bà cụ Lữ ấn ngón tay vào trán Ngọc Khê: “Con bé này không biết xấu hổ, mới tí

tuổi đầu đã nói chuyện con cái”

Ngọc Khê mới không sợ bà nội: “Là bà nhắc trước mà”

Bà cụ Lữ vuốt tóc cháu gái, giấu đi cảm xúc trong mắt. Những thay đổi trong cơ

thể mình bà tự biết rõ, chỉ hy vọng không phải bệnh nan y. Nghĩ đến những lời

của mụ “Tạt Axit”, mặt bà lão sầm lại, giận cá chém thớt lườm con dâu một cái.

Trịnh Cầm rất sợ mẹ chồng. Năm xưa bà cũng học theo sự bưu hãn của mẹ

chồng không ít. Mấy năm nay hai mẹ con chung sống khá tốt, sao giờ lại tỏ thái

độ không thích bà thế này?

Ngọc Khê vội chắn tầm mắt của bà nội. Bà cụ Lữ thu hồi ánh mắt, thở dài trong

lòng. Ý tưởng của con dâu không phải là không tốt, nhưng cái hỏng là ở chỗ

không suy xét cho kỹ càng.

Giờ thì hay rồi, cái miệng của mụ “Tạt Axit” không chỉ thối mà còn thất đức, một

phần sự thật thì nó thổi phồng lên thành mười, lại còn toàn lái sang chuyện dơ

bẩn. Thanh danh của cháu gái bà thế là đi tong, sau này chẳng phải chỉ còn nước

lấy Niên Quân Mân thôi sao?

Nếu cháu gái ra ngoài tìm bạn trai, đưa về nhà mà nhà trai nghe được những lời

đồn đại không hay này, chẳng phải trong lòng họ sẽ có lấn cấn sao? Hôn nhân

mà, nam nữ chỉ cần có một chút lấn cấn, đừng nhìn lúc đầu có thể khắc phục,

nhưng cái lấn cấn đó vẫn sẽ tồn tại mãi, sớm muộn gì cũng có ngày bùng nổ, lúc

đó người đau khổ chính là cả hai đứa.

Bà cụ Lữ không phải không thích Niên Quân Mân, chỉ là bà thấy ấm ức. Cây cải

thảo bà nuôi nấng tốt tươi lại bị người ta đóng dấu chủ quyền, cứ nghĩ đến là

ngực bà lại đau.

Đúng lúc này Niên Quân Mân bước vào. Bà cụ Lữ: “”

Niên Quân Mân cảm thấy ánh mắt của bà nội Lữ chứa đựng quá nhiều điều muốn

nói, anh thấy áp lực vô cùng. Anh nhẹ nhàng đặt túi hoa quả xuống: “Cháu cố ý

mua dưa hấu cho bà, chủ sạp bảo ngọt lắm, bà nếm thử xem ạ”

Bà cụ Lữ thở dài thườn thượt. Thằng nhóc này biết tri ân báo đáp, cũng hiểu rõ

gốc rễ, nhưng nhìn lại vẻ ngây thơ của cháu gái mình. Thôi thì, đi bước nào hay

bước ấy vậy!

“Quân Mân à, cháu về cũng được một thời gian khá dài rồi nhỉ, được nghỉ mấy

ngày phép thế? Khi nào thì phải đi?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.