Ánh mắt Niên Quân Mân lướt qua Ngọc Khê. Thấy cô đang nhìn mình, khóe
miệng anh khẽ nhếch lên một nụ cười khó phát hiện. Trong khoảng thời gian này,
anh cũng đã nắm bắt được vài phần tính cách của Ngọc Khê. Thứ anh có thừa
nhất bây giờ chính là thời gian.
Bà cụ Lữ nhìn người rất chuẩn. Đừng thấy Niên Quân Mân giấu mình kỹ, nhưng
dưới hỏa nhãn kim tinh của bà lão thì không chỗ nào che giấu được. Lại nhìn
sang cháu gái, bà lão vui vẻ, con bé này còn chưa hiểu chuyện đâu, trong lòng bà
càng thấy thoải mái.
Niên Quân Mân ho khan một tiếng, móc vé xe ra: “Bà Lữ, ngày kia cháu sẽ quay
lại đơn vị”
Ngọc Khê sững sờ. Hóa ra Niên Quân Mân đi mua vé xe. Cô thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng mấy ngày nay chung sống cũng không tệ, nhưng mỗi lần nhìn thấy Niên
Quân Mân, cô vẫn không nhịn được mà đưa tay sờ lên gáy. Lớn thế này rồi,
người duy nhất từng động thủ với cô chính là anh ta.
Tuy là có ý tốt, nhưng ấn tượng để lại quá sâu sắc.
Bà nội Lữ liếc nhìn cháu gái, thấy vẻ mặt vui mừng của cô thì càng thêm từ ái
nhìn Niên Quân Mân: “Quân Mân à, cháu đi gấp quá, sao không thấy cháu nói
trước tiếng nào?”
Niên Quân Mân nhìn Ngọc Khê trả lời: “Ngọc Khê muốn chuyển khoa, cháu tranh
thủ còn mấy ngày nghỉ phép nên về đơn vị sớm giúp cô ấy làm thủ tục xin chuyển
khoa, để kịp cho Ngọc Khê khai giảng có thể trực tiếp đến báo danh, đỡ phiền
phức về sau”
Bà cụ Lữ còn chưa biết chuyện chuyển khoa, ngạc nhiên nhìn cháu gái.
Ngọc Khê vội vàng kể chuyện mình không muốn làm minh tinh nữa. Bà cụ Lữ
nghe xong thì cao hứng: “Từ lúc đầu bà đã định nói rồi, tính tình của con không
hợp làm minh tinh đâu. Bà nội ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, nghe lời người
già không thiệt đi đâu được”
Ngọc Khê có chút hoảng hốt. Đời trước cô đâu có nghe được những lời này của
bà nội. Cũng phải thôi, đời trước sau khi Niên Quân Mân đến, cô lúc nào cũng
trong trạng thái như quả bom nổ chậm, ai nói gì cũng không nghe lọt tai. Giờ
mới biết mình đã bỏ lỡ những gì. Nhà có một người già như có một báu vật, câu
này quả không sai.
Bà cụ Lữ thấy cháu gái nghe lọt tai thì trong lòng vui mừng khôn xiết. Trước kia
bà không dám nói, sợ kích động đến lòng tự trọng quá cao của cháu gái.
Hiện tại nhân lúc cháu gái chịu nghe, bà hận không thể truyền thụ hết kinh nghiệm
cả đời mình cho cô.
Ngọc Khê nghe say sưa. Đừng thấy những đạo lý ấy đơn giản dễ hiểu, nhưng
trong cuộc sống lại hiện hữu khắp nơi. Ngọc Khê cảm thấy tâm trí mình đã trưởng
thành hơn không ít.
Nhưng bầu không khí tốt đẹp chẳng kéo dài được bao lâu. Ông nội và ba đã trở
lại. Ông nội là người không biết giấu chuyện, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn cả
khóc.
Ngọc Khê trầm mặc. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, sẽ không vì cô được sống lại
mà thay đổi.
Bà cụ Lữ vỗ vỗ tay cháu gái, nhìn người bạn đời của mình: “Nói đi ông, tôi bị bệnh
gì nan y phải không?”
Môi ông cụ Lữ run rẩy: “Không, không có bệnh gì cả”
Bà cụ Lữ đập tay xuống tủ: “Nói!”
Ông cụ Lữ: “. Ư. Ung thư giai đoạn đầu”
Trong phòng bệnh tĩnh lặng như tờ, bệnh nhân giường bên cạnh ném ánh mắt
đồng cảm sang.
Vẫn là Ngọc Khê phá vỡ sự im lặng trước, cô nắm chặt tay bà nội: “Bà ơi, ung
thư giai đoạn đầu là có thể chữa trị được. Ba, ba nói một câu đi chứ!”
Lữ Mãn nãy giờ chỉ nghĩ đến hai chữ ung thư, nghe con gái gọi mới sực nhớ ra lời
bác sĩ, vẻ bi thương trên mặt tan biến, ông vội móc tiền ra: “Đúng, đúng vậy, có
thể chữa được. Giai đoạn đầu nếu khống chế tốt thì có thể trị liệu. Mẹ, con có tiền
rồi, mẹ nhất định sẽ khỏi”
Bà cụ Lữ không muốn chết, bà còn chưa thấy cháu gái lấy chồng, chưa thấy
chắt ra đời, bà không yên tâm mà đi được!
Nhưng bà lão không ngốc. Ung thư, hai chữ đó đồng nghĩa với cái chết. Cho dù
thật sự có thể chữa khỏi thì cũng tốn kém vô cùng. Bà tiếc tiền lắm, có số tiền đó
thà để cho cháu gái đi học đại học còn hơn!
“Tao không chữa, sống hơn 60 tuổi là đủ rồi, về nhà thôi”
Bà lão đã cố chấp lên thì ai nói cũng không nghe. Ngọc Khê biết không thể trông
cậy vào ông nội, cả đời ông đều nhường nhịn bà, bà chỉ cần trừng mắt là ông tự
động lùi bước. Chỉ còn cách cô tự mình ra trận.
Ngọc Khê biết bà nội không yên tâm nhất là về mình, mắt cô đỏ hoe: “Bà ơi, bà
thật sự mặc kệ cháu sao? Không có bà trông chừng, cháu bị người ta lừa thì làm
thế nào? Cháu bị người ta bắt nạt thì làm sao?”
Bà cụ Lữ có chút chần chừ. Ngọc Khê tiếp tục tấn công: “Không có bà, bà không
sợ cháu gặp lại mẹ ruột, bị bà ta lừa rồi đi theo bà ta luôn sao!”
dam-vao-timhtml]
Ngọc Khê tung đòn sát thủ. Bà cụ Lữ lập tức bùng nổ ngay tại chỗ: “Nó dám lừa
mày tao sẽ đánh gãy chân nó! Đồ không biết xấu hổ, năm đó kết hôn với ba
mày, nói ly hôn là ly hôn, còn lấy mày ra làm cái bè. Lúc đó nếu không phải ba
mày lừa tao thì tao đã phi đến tìm nó tính sổ rồi”
Bà cụ Lữ thực sự tức giận, giọng cao vút: “Năm đó Khê Khê mới hơn một tháng
tuổi, thế mà con Hà Giai Lệ cũng nhẫn tâm bỏ đi được. Trước khi đi còn hắt nước
bẩn lên người tao, bảo tao trọng nam khinh nữ, ép nó không còn đường sống nên
mới phải bỏ đi. Tao phi, cái đồ không biết xấu hổ, lúc trước vì muốn về thành phố
mà bỏ chồng bỏ con, nó còn mặt mũi nào mà đổ oan cho tao”
Giờ nhắc lại bà vẫn tức muốn chết, bà lườm con trai cháy mặt: “Mày tránh xa
tao ra một chút, nhìn thấy mày là tao lại lộn ruột”
Lữ Mãn trừng mắt nhìn con gái, chuyện tốt không nói lại đi nói chuyện xấu này.
Ngọc Khê cúi đầu, cắn chặt môi. Cô chưa bao giờ biết còn có chuyện mẹ ruột vu
oan cho bà nội, thật châm chọc làm sao, đó thế mà lại là mẹ ruột của cô.
Sau một hồi khuyên can mãi, bà cụ Lữ rốt cuộc cũng thỏa hiệp. Bà còn quá nhiều
điều không buông bỏ được, cái bệnh này vẫn phải chữa.
Ngọc Khê cùng ba đi làm thủ tục nhập viện. Khi quay lại phòng bệnh, ông cụ Lữ
mở lời: “Lát nữa gọi điện cho Lệ Phân và Lệ Quyên, báo cho chúng nó một tiếng.
Chi phí phẫu thuật giai đoạn đầu tổng cộng một vạn tệ. Ta và mẹ con để dành
được 3000, chỗ con lấy ra 5000, còn lại 2000 thì để hai đứa nó chia nhau gánh
vác”
Ngọc Khê biết, đây là kết quả ông nội đã bàn bạc với bà nội.
Lữ Mãn cuống lên: “Ba, con nên là người chi trả toàn bộ mới phải”
Bà cụ Lữ liếc xéo: “Mày lấy đâu ra tiền mà trả?”
Lữ Mãn: “”
Ngọc Khê cũng như bị trúng một kiếm vào ngực. Bà nội nói thật quá, nghe mà đau
lòng.
Buổi tối, mẹ kế ở lại viện trông bà. Về đến nhà, Ngọc Khê nói: “Ba, chúng ta có
thể mượn tiền của các cô trước, sau này có tiền sẽ trả lại cho các cô”
Lữ Mãn rất vui mừng: “Con gái ngoan, suy nghĩ này là đúng. Hai cô của con sống
cũng không dễ dàng gì, số tiền này nhất định phải trả”
Ngọc Khê có chút ngẩn người. Trong ấn tượng của cô, nhà cô cả rất giàu, còn cô
út ở nhà nói một không hai, sao lại gọi là sống không dễ dàng?
Lữ Mãn xoa đầu con gái: “Thôi, đi nấu cơm đi”
Thấy ba không có ý định giải thích thêm, Ngọc Khê chỉ đành ngoan ngoãn đi nấu
cơm.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoắt cái đã đến ngày Niên Quân Mân phải đi.
Vì mẹ kế phải trông bà nội, ba thì bận đi làm, cuối cùng chỉ có Ngọc Khê đi tiễn.
Phòng chờ khá đông người. Ngọc Khê im lặng đếm thời gian, nhưng Niên Quân
Mân cứ nhìn chằm chằm cô khiến cô không giả vờ được nữa. Nửa ngày trời cô
mới nghẹn ra được một câu: “Cái đó. cảm ơn anh”
Niên Quân Mân: “Nhớ phải trả đấy”
Ngọc Khê: “. Được”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Khó khăn lắm mới mở lời được mà lại bị chặn họng, hai người tiếp tục trầm mặc
cho đến khi loa thông báo soát vé vang lên.
Ngọc Khê nhớ kỹ lời mẹ kế dặn: “Đến nơi nhớ gọi điện về báo bình an nhé, chú ý
an toàn”
Tâm trạng Niên Quân Mân rất tốt: “Ừ”
Chờ Niên Quân Mân qua cửa soát vé đi vào trong, Ngọc Khê mới sực nhớ ra, vội
gọi với theo: “Tôi vẫn đang cầm cái túi của anh này!”
Niên Quân Mân đầu cũng không quay lại, nói vọng ra: “Mở ra xem sẽ biết”
Ngọc Khê không vào được bên trong, chỉ đành trơ mắt nhìn Niên Quân Mân lên
tàu. Cô nghiến răng, bảo sao anh ta cứ nhất quyết bắt cô cầm cái túi này, hóa ra
là đợi đến lúc này đây!
Ra khỏi ga tàu hỏa, cô tìm một chỗ vắng người, mở khóa túi ra xem thì ngây
người.