Trong phòng khách, ba và cô út mỗi người chiếm một góc, trừng mắt nhìn nhau
như gà chọi. Mẹ kế và cô cả đứng cùng một chỗ, vẻ mặt đầy bất lực.
Ngọc Khê bước vào phá vỡ bầu không khí căng thẳng. Thấy ánh mắt cô út dừng
trên người mình, ánh mắt quá sắc bén khiến cô lén nuốt nước bọt: “Chuyện này là
sao thế ạ?”
Cô út hừ một tiếng, rõ ràng là đem cơn giận từ ba trút lên người cô. Ngọc Khê:
“”
Trịnh Cầm vốn không muốn xen vào, nhưng bản năng bảo vệ con trỗi dậy, bà kéo
con gái về phía mình, mặt cũng trầm xuống: “Có gì thì cứ trút lên anh cả cô ấy,
lườm nguýt Tiểu Khê làm cái gì”
Sắc mặt Lữ Lệ Quyên thay đổi, không ngờ chị dâu lại lên tiếng mắng mình. Hai vợ
chồng hùa nhau bắt nạt người khác, cục tức trong ngực bà càng lớn hơn.
Lữ Lệ Phân hiểu tính em gái, vội tiến lên khuyên giải: “Tính tình em thật sự nên
sửa đi thôi. Ba mẹ đều nói sẽ không đến nhà em ở, em về đây phát hỏa cái gì, lại
đâu phải lỗi của anh cả”
Ngọc Khê nghe xong lời này thì khóe miệng giật giật. Cô còn tưởng chuyện gì to
tát, vừa rồi cuống quá nên quên mất. Đời trước chỉ có mình cô út về, hình như
cũng cãi nhau, nhưng đời trước phức tạp hơn, sau đó cô út giận dỗi bỏ đi. Hóa ra
là vì chuyện này.
Hỏa khí của Lữ Lệ Quyên vẫn chưa hạ: “Ba mẹ đúng là tư tưởng cổ hủ, đến nhà
con gái ở thì làm sao? Tại sao cứ nhất định phải đi theo anh trai chứ?”
Ngọc Khê thấy mặt ba lại đen sì, bất lực nhìn cô út. Sao cô út lại không nghĩ, ông
bà nội đi rồi, sau này ba còn mặt mũi nào sống trong thôn nữa, chẳng bị nước bọt
của người đời dìm chết ấy chứ.
Ba không động thủ với cô út, Ngọc Khê cảm thấy sức chịu đựng của ba với cô út
thật sự quá tốt.
Lữ Lệ Phân là người hiểu chuyện, nghiêm mặt nói: “Đừng làm loạn nữa. Em có
tinh thần như thế thì chi bằng quản cho tốt cái nhà của em đi!”
Tai Ngọc Khê giật giật. Câu nói này của cô cả lượng thông tin hơi lớn à nha. Cô
nhìn sang cô út, thấy bà lập tức xìu xuống như pháo lép, mặt đỏ bừng, cuối cùng
im bặt không nói gì nữa.
Ngọc Khê tò mò muốn chết, nhà cô út rốt cuộc có chuyện gì?
Đáng tiếc không ai nói cho Ngọc Khê biết. Cô cả kéo cô út ra bờ biển tâm sự,
trong phòng khách chỉ còn lại gia đình Ngọc Khê.
Vẫn là người nhà mình thoải mái nhất. Trịnh Cầm thở phào một hơi, trong lòng
mệt mỏi. Mỗi lần cô em chồng về là tinh thần bà đều căng thẳng. Ngồi xuống nghỉ
một lát bà mới nhớ ra: “Tiểu Khê, lúc cả nhà về con không ở nhà, con đi đâu thế?”
Ngọc Khê vội nói: “Con ra thôn nghe điện thoại của Niên Quân Mân, anh ấy đến
nơi rồi, còn làm xong thủ tục chuyển khoa cho con nữa”
Đây là tin tốt. Vợ chồng Lữ Mãn đều cười tươi, liên tục nói ba chữ tốt.
Lữ Mãn lấy thuốc lá ra cuốn: “Thằng bé Quân Mân thật không tồi, tiếc là”
Trịnh Cầm lén nhéo chồng một cái. Lữ Mãn vội im bặt, liếc nhìn con gái, thấy sắc
mặt cô không đổi mới thu hồi ánh mắt.
Ngọc Khê chớp mắt, thu hết động tác nhỏ của ba mẹ vào đáy mắt. Vì chuyện tin
đồn thất thiệt, ba mẹ cố ý tránh nhắc đến tên Niên Quân Mân trước mặt cô.
Ngọc Khê: “”
Thời gian trôi đi, bốn ngày nhanh chóng trôi qua. Bà nội cũng đã điều chỉnh tốt
sức khỏe. Ngày phẫu thuật, cả nhà đều đến bệnh viện.
Vì là ung thư nên chừng nào bà chưa ra khỏi phòng phẫu thuật, chưa nghe bác sĩ
nói phẫu thuật thành công thì tim mọi người đều treo ngược lên. Ai cũng nhìn
chằm chằm vào đèn phòng phẫu thuật, sợ bỏ lỡ tin tức mới nhất.
Sáng 8 giờ vào phòng mổ, mãi đến hơn 1 giờ chiều đèn mới tắt.
aihtml]
Ngọc Khê ngồi tê cả mông, nhưng thân thể phản ứng nhanh hơn não, cô là người
đầu tiên lao tới cửa chờ bác sĩ.
Tuy nụ cười của bác sĩ rất mệt mỏi nhưng giọng nói lộ ra vẻ vui mừng: “Phẫu
thuật rất thành công, bệnh nhân sẽ sớm được đưa ra thôi. Trước mắt cần nằm
viện theo dõi, người nhà cũng nên chuẩn bị thêm chút đồ dinh dưỡng tẩm bổ. Lát
nữa đến văn phòng tìm tôi, tôi sẽ nói cụ thể hơn”
Ngọc Khê vừa mới nói lời cảm ơn thì đã bị cô út chen sang một bên. Dù sao cô
cũng đã biết tin tức về bà nội, lùi lại vài bước chờ bà được đẩy ra.
Nửa giờ sau, bà nội được đưa về phòng bệnh. Ngọc Khê nhìn bà nội vẫn chưa
tỉnh lại, cười ngây ngô.
Tuy vẫn còn thời gian dài để phục hồi và theo dõi, nhưng bước khó khăn nhất đã
vượt qua rồi. Cô không cần lo lắng bà nội sẽ qua đời như kiếp trước nữa.
Đây là một khởi đầu tốt đẹp. Ánh mắt Ngọc Khê lại nhìn về phía ba. Vì tin đồn của
Lý Miêu Miêu, cô và Lý Miêu Miêu đã công khai trở mặt trước mặt dân làng, hai
nhà coi như thành thù địch. Cô cũng không cần lo lắng ba lại bị Lý Hải lừa gạt
nữa.
Khóe miệng Ngọc Khê cong lên thật cao. Cuộc sống đang phát triển theo hướng
tốt đẹp, cô cũng phải xốc lại tinh thần, sắp khai giảng rồi. Nghĩ đến tên công ty, cô
nắm chặt tay.
Trịnh Cầm vẫn luôn để ý con gái, lo lắng sờ trán cô: “Không thoải mái ở đâu à?
Sao sắc mặt kém thế?”
Ngọc Khê buông lỏng tay, lắc đầu: “Do ánh nắng chói đấy ạ. Mẹ nhìn nhầm rồi”
Trịnh Cầm nhìn kỹ lại, thấy sắc mặt con gái hồng nhuận thì cười: “Chắc là mẹ
nhìn nhầm thật. Con trông bà cả ngày rồi, dẫn các em về đi!”
Ngọc Khê nhìn bà nội đang ngủ say, đoán bà cũng chưa tỉnh ngay được: “Vâng,
mai con lại qua, mẹ nói với bà giúp con nhé”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Trịnh Cầm: “Ừ, đi đi”
Ngọc Khê dẫn hai em về nhà. Thời gian còn sớm, cô về phòng thu dọn hành lý,
còn hai ngày nữa là cô phải đi rồi. Vé tàu hỏa đang ở chỗ Tiết Nhã, cô chỉ cần đến
ga hội hợp là được.
Điều đáng tiếc duy nhất là những bài văn cô gửi đi đều như đá chìm đáy biển, một
chút tin tức cũng không có, cô không đợi được hồi âm rồi.
Ngọc Khê đếm lại tài sản của mình. Tiền riêng còn dư 120 tệ, cô cả cho 500 tệ, cô
út biết chuyện cũng dúi cho 500 tệ, tổng cộng là 1120 tệ.
Trong lòng Ngọc Khê rất phức tạp. Mới đây thôi cô còn vì tiền mà áp lực đến
không thở nổi, giờ trong tay thế mà đã có hơn một ngàn tệ, cuộc đời thật kỳ diệu.
Hai ngày sau đó, Ngọc Khê đều ở bệnh viện với bà nội. Bà cụ Lữ cũng tranh thủ
thời gian dạy cho cháu gái thật nhiều kinh nghiệm sống, Ngọc Khê học hỏi được
không ít.
Lúc đi, ba mẹ tiễn cô, hai em trai cũng đi theo. Trong lúc chờ Tiết Nhã, Trịnh Cầm
nhìn con gái xinh đẹp vẫn không yên tâm dặn dò: “Có chuyện gì nhất định phải
gọi điện thoại về nhà, nghe chưa con?”
Ngọc Khê vội đảm bảo: “Con nhớ kỹ rồi ạ”
Nội tâm Lữ Mãn đấu tranh dữ dội, cuối cùng vẫn không thắng nổi nỗi lo lắng cho
con gái, ông mở miệng: “Ghi nhớ địa chỉ này, cũng không biết người ta còn ở đó
không, nhưng có việc gấp thì có thể đi tìm bà ấy”
Ngọc Khê đột ngột ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào ba. Cô đoán được ba đang
nói đến ai. Cô xù lông lên như một con nhím, dựng hết gai nhọn trên người:
“Không cần đâu ba. Trước kia bà ta có thể dùng việc sinh ra con để uy hiếp ba,
ba nghĩ bà ta còn tình cảm gì với con sao?”
Môi Lữ Mãn run run, không ngờ con gái đoán ra ngay là ai. Ông hé miệng định nói
gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, không thốt ra lời khuyên nhủ nào, bởi vì chính ông
cũng không thuyết phục nổi bản thân mình. Người phụ nữ đó, người bà ta yêu
nhất chỉ có chính bản thân bà ta mà thôi.
Cả nhà đều im lặng cho đến khi gia đình Tiết Nhã tới. Ngọc Khê ngây ngốc nhìn
người đứng sau lưng Tiết Nhã, cô chết lặng.