Lữ Mãn sợ toát mồ hôi lạnh, vứt cả đòn gánh, chạy vài bước đến trước mặt con
gái, giật lấy con dao sắc bén nắm trong tay mình, trái tim đang treo lơ lửng mới
hạ xuống bụng.
Lữ Mãn nổi giận đùng đùng, cơn giận hướng về phía Lý Hải. Ông đinh ninh Lý Hải
bắt nạt con gái mình nên con bé mới phải dùng đến dao. Một tay cầm dao phay,
một tay ông vớ lấy cây gậy.
Khi Ngọc Khê hoàn hồn thì ba cô đã hung thần ác sát đuổi theo Lý Hải chạy khắp
nơi. Người ta nói kẻ liều mạng sợ kẻ không cần mạng, Lý Hải có ngang ngược
đến đâu cũng phải sợ, cuối cùng cụp đuôi chạy mất dép.
Ngọc Khê dời mắt, lén nhìn cô út. Đúng vậy, người về cùng ba chính là cô út.
Lý Hải chạy rồi, cô út đang hàn huyên với cô cả. Hai chị em nhiều năm không
gặp, có bao nhiêu chuyện muốn nói.
Lữ Mãn đóng cổng lại, thấy con gái cứ lén nhìn em gái mình: “Không nhận ra cô
út à?”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ngọc Khê thấy cô út nhìn về phía mình, ánh mắt cô không tự chủ được mà lảng
tránh, trong lòng đặc biệt chột dạ. Từ nhỏ cô đã sợ cô út, lại vì chuyện đời trước
nên cô càng không dám đối mặt.
Trong ấn tượng của Ngọc Khê, cô út là người nói một không hai. Ở nhà là con gái
út, được ông bà nội cưng chiều nên tính tình có phần ngang ngược bá đạo hơn,
cũng chẳng sợ trời chẳng sợ đất.
Sau khi kết hôn, cô út vừa xinh đẹp lại có tính cách tốt, năm sau sinh ngay được
cậu con trai bụ bẫm, dượng út chiều chuộng cô như tổ tông.
Tính tình cô út chẳng những không sửa đổi mà còn lợi hại hơn cả lúc chưa chồng.
Hồi nhỏ Ngọc Khê bị cô út để lại không ít bóng ma tâm lý. Dưới cái nhìn chăm chú
của cô út, cô mở miệng mấy lần, xấu hổ lắp bắp: “Cô. cô út”
Lữ Lệ Quyên phì cười. Tuy đã có tuổi nhưng bà càng thêm mặn mà quyến rũ, bảo
dưỡng rất tốt. Ngọc Khê nhìn đến ngây người, cô út thật xinh đẹp.
Lữ Lệ Quyên thấy được sự kinh diễm trong mắt cháu gái, trong lòng càng đắc ý:
“Mấy năm không gặp, sao lại càng sợ cô thế này? Thế này không được đâu nhé,
tính cách này ra ngoài học đại học có mà bị người ta bắt nạt chết à?”
Ngọc Khê cười gượng. Cô không thể giải thích được, chỉ đành để cô út hiểu lầm.
Cả nhà vào trong nhà. Lữ Lệ Quyên cảm thấy cháu gái nhạt nhẽo, quay đầu tiếp
tục nói chuyện với chị gái, giọng điệu không giấu được sự chê bai: “Chị cả, em
phải nói chị đấy, phụ nữ phải biết đối xử tốt với bản thân một chút. Chị nhìn xem
chị béo thành cái dạng gì rồi, không chú ý cẩn thận anh rể chạy theo người khác
đấy”
Ngọc Khê rõ ràng nhận thấy mặt cô cả cứng đờ lại, bàn tay mập mạp vô thức siết
chặt khiến gấu quần nhăn nhúm. Ngọc Khê sững sờ. Nhớ lại dượng cả béo tốt
như Phật Di Lặc, cô cảm thấy không thể nào.
Dượng cả là người rất tốt, nhất định sẽ không có chuyện đó, có thể là do cô nghĩ
nhiều thôi. Chắc chắn là vì béo nên đụng chạm đến nỗi đau của cô cả.
Đây là một trong những lý do Ngọc Khê sợ cô út: nghĩ gì nói nấy. Nói EQ bà thấp
thì không đúng vì bà xử lý các mối quan hệ xã hội rất chu toàn, nhưng đối với
người nhà thì có gì nói nấy, mặc kệ lời nói có làm tổn thương người khác hay
không.
Lữ Mãn vừa thay quần áo xong nghe thấy vậy thì không vui, trừng mắt nhìn em
gái: “Em cũng quản cái miệng của mình đi, người thân thiết đến mấy cũng có lúc
không chịu nổi em đâu”
Lữ Lệ Quyên nổi nóng: “Sao mà không chịu nổi? Em cũng chỉ nói với người thân
thôi, chứ là người ngoài em thèm vào mà nói nửa lời”
Lữ Mãn đau đầu: “Thôi thôi, anh nói không lại em, để mẹ nói chuyện với em sau.
Được rồi, tranh thủ trời chưa tối, ra bệnh viện trước đi”
Ngọc Khê vừa từ bệnh viện về nên ở nhà cùng mẹ kế chuẩn bị cơm tối. Cô về
phòng ngủ, nằm trên giường không nhịn được suy nghĩ. Ba còn nói cô út sống
cũng không dễ dàng gì, nếu cô út mà sống không dễ dàng thì chẳng có ai sống tốt
cả.
Cô quan sát cách ăn mặc của cô út, tốt hơn cô cả nhiều. Nghĩ mãi không ra, cô
quyết định không nghĩ nữa.
Đến giờ cơm tối, Ngọc Khê đang dọn bát đũa thì nghe thấy tiếng động ngoài sân,
vội mở cửa ra, quả nhiên là hai đứa em trai đã về.
Ngọc Thanh và Ngọc Chi đang rửa tay, người hai đứa lấm lem bùn đất, nhưng đôi
mắt lại sáng lấp lánh.
Ngọc Khê biết các em đi làm gì. Tuy hai đứa giấu kỹ nhưng sao qua mắt được cô.
Hai đứa nhỏ đi nhặt phế liệu, nhặt được cái gì dùng được thì bán cho trạm thu
mua, hy vọng có thể giảm bớt gánh nặng cho gia đình.
vahtml]
Ngọc Thanh nhìn thấy chị, vội cúi đầu nhìn quần áo bẩn thỉu, tưởng chị sẽ giận,
đang vắt óc nghĩ cách nói dối cho qua chuyện.
Sau đó cậu bé ngây người, đứng ngây ra như phỗng. Chị gái thế mà lại ôm lấy
cậu, mặt cậu đỏ bừng: “Chị, người em bẩn, hôi lắm”
Hốc mắt Ngọc Khê ngập nước, rốt cuộc không kìm được nữa, giọng nghẹn ngào:
“Không bẩn, không hôi”
Ngọc Thanh đầu óc nhanh nhạy, thấy chị xúc động như vậy biết là đã bị lộ, có
chút hoảng sợ: “Chị, em chỉ muốn giúp ba mẹ thôi, em. em không cố ý lừa chị
đâu”
Ngọc Khê sụt sịt mũi, lau nước mắt: “Chị biết, chị biết mà”
Trong lòng Ngọc Khê khó chịu, ôm lấy em trai cô mới biết nó gầy gò thế nào. Nhìn
gần các em, khuôn mặt non nớt tràn đầy mệt mỏi, trái tim cô như bị ai bóp nghẹn,
đau đến không thở nổi.
Trịnh Cầm vẫn luôn đứng ở cửa nhìn, vừa mừng vì tình cảm chị em tốt đẹp, lại
vừa đau lòng con trai. Sợ bọn trẻ ngại, bà giả vờ như mới đi ra: “Mau vào ăn cơm
thôi”
Bữa tối, Ngọc Khê liên tục gắp thức ăn cho các em: “Ăn nhiều vào, các em đang
tuổi ăn tuổi lớn”
Ngọc Thanh và Ngọc Chi tuy thân thể mệt mỏi nhưng trong lòng rất vui vì được
chị quan tâm.
Tối đến, Ngọc Thanh không cần giấu giếm nữa, móc từ túi trong áo ra 5 hào: “Mẹ,
hôm nay tụi con bán được 5 hào, mẹ cầm lấy”
Từ mấy năm trước khi có người đầu tiên phát tài nhờ thu mua phế liệu, người đi
thu mua khắp các hang cùng ngõ hẻm nhiều lên trông thấy. Mọi người cũng ý
thức được giá trị của phế liệu nên không còn vứt bừa bãi nữa.
Ngọc Khê nhìn tờ 5 hào lấm lem, có thể tưởng tượng được hai đứa nhỏ phải đi
bao xa mới nhặt được số phế liệu bán được 5 hào này. Cô muốn bảo các em
đừng đi nhặt nữa, nhưng lời nói nghẹn lại ở cổ họng. Cái gia đình này, các em
cũng muốn chia sẻ gánh nặng, không chỉ có mình cô.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoắt cái đã hai ngày trôi qua. Ngọc Khê nghĩ Niên
Quân Mân chắc đã đến nơi rồi, cũng không biết chuyện chuyển khoa làm thế nào
rồi.
Đang suy nghĩ thì thím Ngô đến nhà gọi: “Tiểu Khê, có điện thoại gọi cho con ở ủy
ban thôn đấy”
Ngọc Khê rau cũng chưa nhặt xong, chắc chắn là Niên Quân Mân, việc liên quan
đến chuyển khoa, cô vội vàng chạy đi. Đợi một lúc điện thoại mới reo lại, cô vội
vàng bắt máy: “A lô, tôi là Ngọc Khê đây”
Niên Quân Mân nghịch dây điện thoại, nghe giọng điệu gấp gáp của cô thì nhếch
mép cười.
Ngọc Khê nhíu mày, chẳng lẽ nghe nhầm máy? Vừa định hỏi thì Niên Quân Mân
đã lên tiếng: “Là tôi đây. Chuyện chuyển khoa đã làm xong xuôi rồi, khai giảng cô
cầm giấy báo nhập học nói một tiếng là được”
Ngọc Khê há hốc mồm: “Anh mới về đến nơi mà đã làm xong rồi á?”
Niên Quân Mân: “Vì là việc của cô nên đương nhiên tôi phải tranh thủ làm rồi”
Ngọc Khê vì từng bị anh đánh vào gáy nên không nghĩ sâu xa, nói đùa: “Mẹ tôi
thật không uổng công nuôi dưỡng anh, thời điểm mấu chốt rất đáng tin cậy”
Niên Quân Mân: “”
Khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí nói ra câu đó, thế mà Ngọc Khê lại không nghe
ra, anh thật sự bị nội thương.
Ngọc Khê đang vội vàng muốn chia sẻ tin tốt: “Tôi về nói cho mẹ một tiếng để bà
đỡ lo, cảm ơn anh nhé, tôi cúp máy trước đây”
Niên Quân Mân nghe tiếng tút tút ngắt máy: “”
Ngọc Khê rảo bước chạy về nhà, thấy cổng lớn mở toang, biết ba đã về. Vừa
bước vào cổng, cô liền nghe thấy tiếng cãi vã trong phòng!