Ngọc Khê biết Lý Tiêu là người trong Hội học sinh. Năm xưa cô bị vu oan, Hội học
sinh là người đến đầu tiên. Cô mỉm cười: “Em đương nhiên phải ở đây rồi, đây là
lớp em mà”
Lý Tiêu ngẩn người, cẩn thận nhớ lại. Lúc Tiết Nhã giới thiệu, anh cũng không hỏi
nhiều, trực tiếp nhìn mặt mà bắt hình dong, xếp cô vào khoa Diễn xuất: “Xem ra là
anh đoán sai rồi”
Sau đó Lý Tiêu dặn dò mấy cậu nam sinh phía sau vài câu, lại cảnh cáo lớp Ngọc
Khê không được ồn ào nữa rồi dẫn người đi.
Viên Viện nhiều chuyện, huých vai Ngọc Khê: “Thành thật khai báo đi, chuyện là
thế nào?”
“Anh họ của bạn thân tớ, đi cùng một chuyến tàu nên quen biết thôi”
Mắt Viên Viện sáng rực lên: “Tên là gì thế? Đẹp trai quá, lại còn là người trong
Hội học sinh, nhìn oai phong thật đấy. Cậu có vị hôn phu rồi, giúp chị em chút đi,
bọn tớ vẫn còn độc thân đây này!”
Ngọc Khê khóe miệng giật giật: “Cậu muốn yêu đương à?”
Viên Viện gật đầu lia lịa: “Đúng thế! Khó khăn lắm mới rời xa được vòng tay bố
mẹ, tớ đương nhiên phải yêu đương rồi, hơn nữa phải là một mối tình oanh oanh
liệt liệt mới được”
Ngọc Khê: “”
Kiểu “bé ngoan” như cô thật sự chưa bao giờ có suy nghĩ này, không hiểu nổi trái
tim thiếu nữ của Viên Viện.
Lúc này chủ nhiệm lớp bước vào. Tuổi tác khoảng chừng 40, tóc đã lấm tấm bạc,
đặc biệt là hai bên thái dương, nhiều tóc bạc khiến thầy trông già hơn tuổi thật,
nói 50 tuổi cũng có người tin.
Hách Phong cầm danh sách lớp đứng trước bảng đen, tự giới thiệu: “Thầy là
Hách Phong, năm nay 39 tuổi, đã dạy học được mười mấy năm rồi. Đây là lần
đầu tiên thầy làm chủ nhiệm lớp, dạy môn Văn học nghệ thuật. Hy vọng sau này
chúng ta có thể cùng nhau học tập tiến bộ”
Chủ nhiệm lớp ôn tồn lễ độ, giọng điệu nói chuyện khiến người ta cảm thấy thoải
mái. Ngọc Khê khá có cảm tình với thầy, ít nhất ấn tượng đầu tiên tốt hơn chủ
nhiệm lớp đời trước nhiều. Nghĩ đến chủ nhiệm lớp đời trước, Ngọc Khê mím chặt
môi.
Hách Phong bắt đầu điểm danh, gọi nam sinh trước. Ngọc Khê lần lượt nhận mặt
từng người. Tuy nhan sắc không bằng khoa Diễn xuất nhưng khí chất thì không
hề thua kém.
Hơn nữa ai cũng rất dễ nói chuyện, tỏa ra thiện ý. Ở trong một lớp học như thế
này, Ngọc Khê cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Không giống lớp học đời trước, thái
độ thù địch hiện rõ trên mặt, không phải so bì lẫn nhau thì cũng là lời ra tiếng vào
châm chọc, đặc biệt áp lực.
Rất nhanh đã điểm danh đến nữ sinh. Đến lượt Ngọc Khê, Hách Phong nhìn thêm
một cái, lại cố ý xem qua thành tích, sững sờ một chút. Thầy cũng là người từng
trải qua sóng gió nên chỉ ngẩn người trong chốc lát rồi nhanh chóng che giấu đi.
Tiếp theo là đi lấy sách. Nam sinh trong lớp tự giác đi hết, không để nữ sinh phải
động tay động chân.
Ngọc Khê nhớ lại lớp học đời trước, vì trốn việc khuân sách mà không chỉ nữ sinh
bày mưu tính kế, đến nam sinh cũng thế. Có sự so sánh mới thấy hiện tại hạnh
phúc biết bao, chuyển khoa là quyết định quá sáng suốt.
Nghĩ đến đây, cô lại nhớ tới Niên Quân Mân, tai lại nóng lên. Cô lắc lắc đầu cho
hạ nhiệt.
Chủ nhiệm lớp phát sách xong, cuối cùng dặn dò: “Quân sự kéo dài nửa tháng, 7
giờ sáng mai cả lớp tập trung nhận quân phục. Được rồi, giải tán”
Chủ nhiệm lớp là người làm việc nhanh gọn, nói xong là đi luôn.
Viên Viện tròn mắt: “Ơ kìa, không bầu lớp trưởng sao? Không phát thời khóa biểu
à? Sao thầy đi luôn thế?”
Ngô Liễu thản nhiên nói: “Cậu quên rồi à, thầy chủ nhiệm lần đầu tiên làm chủ
nhiệm lớp mà, không biết cũng là bình thường thôi”
Viên Viện: “”
Ngọc Khê chen vào: “Cậu còn tâm trạng mà nghĩ đến lớp trưởng, chi bằng nghĩ
đến nửa tháng quân sự sắp tới đi”
Ngọc Khê từng trải qua một lần rồi, huấn luyện viên quân sự không quan tâm cậu
có phải là cô chiêu cậu ấm hay không đâu. Cô quanh năm làm việc đồng áng mà
còn mệt bở hơi tai, nghĩ lại vẫn còn thấy sợ đây này!
Tần Nhụy trừng mắt: “Tiểu Khê, sao cậu lại kể chuyện kinh dị thế hả?”
Viên Viện gào lên: “Sợ chết tớ rồi!”
Ngọc Khê: “”
Hai vị này cũng có năng khiếu làm diễn viên đấy chứ!
Buổi chiều không có việc gì, cũng không phải lên lớp. Viên Viện đề nghị đi dạo
phố, nếu có thời gian còn muốn đi xem nơi kéo cờ Tổ quốc.
Ngọc Khê từ chối. Đời trước những chỗ cần xem cô đều xem hết rồi, cũng không
tò mò nữa. Cô phải gọi điện về nhà báo bình an.
Ánh Trăng Dẫn Lối
sanhhtml]
Nhóm Viên Viện sáu người cũng không ăn trưa, về phòng cất sách giáo khoa rồi
đi luôn. Trong phòng chỉ còn lại một mình Ngọc Khê.
Ngọc Khê cũng không đói. Cô muốn đi mua chút điểm tâm và lạp xưởng gửi về
nhà. Cầm một trăm tệ, vừa khóa tủ xong thì Lôi Âm về.
Lôi Âm đặt sách xuống, nhìn Ngọc Khê, không nói năng gì, cứ nhìn chằm chằm
như thế.
Ngọc Khê: “. Có việc gì à?”
Lôi Âm “ừ” một tiếng: “Bọn họ đâu?”
“Đi ra ngoài rồi”
Ngọc Khê đút chìa khóa vào túi định đi ra ngoài, chân vừa bước được một bước
thì nghe Lôi Âm nói một câu suýt làm cô ngã dúi dụi. Cô không tin nổi hỏi lại: “Cậu
nói muốn dẫn tôi đi dạo á?”
Lôi Âm kiêu ngạo ngẩng đầu, bộ dạng như thể “tôi chịu dẫn cậu đi là vinh hạnh
cho cậu lắm rồi”, khiến Ngọc Khê cạn lời: “Không cần đâu, tôi đi gọi điện thoại
thôi, tôi biết đường”
Ngọc Khê nói xong liền rảo bước đi thẳng. Cô vẫn chưa nghĩ ra cách chung sống
với Lôi Âm, nhìn thấy Lôi Âm là lại nhớ đến Hà Giai Lệ, cô cũng thấy rất giày vò.
Ngọc Khê đi bộ nhanh, được tôi luyện từ nhỏ. Đến cổng trường, xác định Lôi Âm
sẽ không đuổi theo cô mới giảm tốc độ.
Mục đích rõ ràng, đi chợ gần đó trước. Cô nhớ gần chợ có một cửa hiệu điểm tâm
lâu đời, lạp xưởng mua ở chợ là được rồi.
Năm đó cô út mang lạp xưởng về ăn Tết, cả nhà đều thích ăn, đặc biệt là bà nội.
Tuy tiền nong eo hẹp nhưng cô vẫn muốn cho bà nội ăn nhiều đồ ngon một chút.
Mua hai loại điểm tâm để được lâu, lại mua thêm bốn cân lạp xưởng hút chân
không, tổng cộng hết hơn 70 tệ, đắt thật.
Đến bưu điện gửi đi trước, tốn tám tệ tiền cước, tương đương gần hai cân thịt,
xót hết cả ruột. Ngọc Khê đau lòng muốn chết, càng kiên định quyết tâm phải nỗ
lực kiếm tiền.
Sau đó cô gọi điện về nhà. Gọi về thôn trước, tính toán thời gian ba nhận được tin
xong, đợi hơn nửa tiếng sau cô gọi lại. Điện thoại vừa thông đã nghe thấy tiếng
mẹ kế kích động gọi: “Tiểu Khê!”
Trong lòng Ngọc Khê chảy qua một dòng nước ấm: “Mẹ”
“Ôi chao, mẹ cứ đợi điện thoại của con mãi. Nhận được điện thoại của con là mẹ
yên tâm rồi. Con ở một mình phải tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé. Có chuyện gì
đừng viết thư, cứ gọi điện thoại về, đừng có tiếc tiền điện thoại”
Ngọc Khê ngoan ngoãn vâng dạ: “Con biết rồi ạ. Mẹ xem, con rảnh cái là gọi điện
báo bình an ngay này”
Trịnh Cầm cười: “Tiểu Khê ngoan lắm”
Lữ Mãn xoa xoa tay. Hai ngày nay để chờ điện thoại của con gái, hai vợ chồng cố
gắng lúc nào cũng có một người ở nhà. Hôm nay cũng khéo, cả hai đều ở nhà thì
điện thoại tới. Ông cũng muốn nói chuyện với con gái, thì thầm: “Cho tôi nghe
với”
Trịnh Cầm luyến tiếc đưa điện thoại qua: “Ông nói nhanh lên nhé, tôi còn chưa nói
xong đâu!”
Lữ Mãn: “”
Vừa mừng vì vợ coi con gái như con ruột, lại vừa ghen tị vì con gái thân thiết với
vợ hơn.
Lữ Mãn há miệng ra định nói nhưng lại chẳng biết nói gì, vợ vừa nói hết cả rồi, chỉ
đành rầu rĩ nói: “Ăn nhiều đồ ngon vào, đừng có tiếc tiền”
Ngọc Khê nín cười: “Vâng, ba và mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe nhé”
Lữ Mãn cười toe toét: “Ừ!”
Trịnh Cầm giật lại điện thoại. Nụ cười của chồng chói mắt quá, bà ghen tị.
Lữ Mãn: “”
Ngọc Khê cúp điện thoại. Tuy tốn mất ba tệ nhưng cô vui, không thấy tiếc tiền
chút nào.
Thời gian còn sớm, chưa vội về trường, cô muốn đi loanh quanh xem xét. Cô
không tin là không tìm được đường kiếm tiền. Đi ngang qua sàn giao dịch chứng
khoán, Ngọc Khê chỉ liếc nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt. Cô chưa từng tìm hiểu,
không biết cổ phiếu nào sẽ tăng giá, cô cũng không có thiên phú này, chút tự biết
mình này cô vẫn có.
Đang định đi thì thấy có người từ cổng lớn bước ra, Ngọc Khê gọi to.