Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên

Chương 27: Trộm gà không thành



“Dượng cả! Sao dượng lại ở thủ đô?”

Chu Quang Minh giật mình, phản ứng đầu tiên không phải là nhìn Ngọc Khê mà là

quay đầu lại nhìn ra sau lưng, sau đó ngẩn người, rồi rất nhanh cười ha hả quay

lại: “Tiểu Khê à, cháu không ở trường học, sao lại ra phố buôn bán thế này?”

Ngọc Khê cứ cảm thấy người dượng cả hiền lành này có chỗ nào là lạ. Vẻ kinh

hoảng vừa rồi cô chắc chắn không nhìn nhầm. Cô nén nghi hoặc xuống: “Cháu ra

ngoài gọi điện về nhà, còn sớm nên đi dạo chút ạ. Dượng cả, cô cả có đi cùng

dượng không ạ?”

Chu Quang Minh kẹp cặp táp vào nách, bộ vest hơi dày khiến trán ông lấm tấm

mồ hôi, ông cười gượng: “Không có, cô cháu ở nhà trông con. Giờ em họ cháu là

tất cả đối với cô cháu đấy!”

Ngọc Khê cảm thấy dượng cả nói đúng, cô cả đặc biệt để ý đến em họ. Đời này

cô cả có thể đích thân về quê đã là nằm ngoài dự đoán của cô rồi.

Ngọc Khê nhìn sàn giao dịch chứng khoán, giật mình. Dượng cả là lứa đầu tiên

“xuống biển” kinh doanh, mấy năm nay hiệu quả kinh doanh của nhà máy rất tốt,

ông cũng có con mắt nhìn xa trông rộng: “Dượng cả, dượng cũng biết chơi cổ

phiếu ạ?”

Chu Quang Minh nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Trẻ con biết gì mà nghĩ đến cổ

phiếu. Lo mà học hành cho tốt là chính, đừng có tơ tưởng linh tinh. Cổ phiếu thay

đổi trong nháy mắt, không phải chỗ để mơ mộng làm giàu đâu”

Ngọc Khê rụt cổ, ý định vừa mới nhen nhóm bị dập tắt ngấm.

Chu Quang Minh mở cặp, rút ra một xấp tiền, cũng chẳng thèm đếm, đưa thẳng

cho Ngọc Khê: “Cháu là sinh viên đại học duy nhất trong nhà, đừng lo lắng

chuyện tiền nong, cứ lo học cho tốt. Được rồi, dượng còn có việc, cháu con gái

con đứa, về trường sớm đi nhé”

Ngọc Khê ngớ người. Cô đâu có đến xin tiền: “Cháu có tiền rồi, số tiền này cháu

không thể nhận đâu ạ”

Đáng tiếc Chu Quang Minh đã vẫy taxi đi mất. Ngọc Khê hai chân sao chạy lại

bốn bánh xe. Cầm xấp tiền trên tay mà cô phát sầu, chỗ này cũng không ít, phải

đến 500 tệ đấy!

Tiền này cô không thể nhận. Gọi điện cho cô cả thì chắc chắn cô sẽ bắt cô nhận.

Cuối cùng hết cách, cô đành chạy ra bưu điện chuyến nữa, gửi tiền về cho chị họ

Chu Linh Linh, rồi đánh điện báo nói rõ sự tình.

Cuối cùng cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà đi dạo, Ngọc Khê tiếc tiền không

dám ăn ngoài, về trường ăn tối rồi mới về phòng ngủ.

Ánh Trăng Dẫn Lối

Trong phòng không có ai, Ngọc Khê thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay cô bỏ chạy,

chắc chắn đã đắc tội Lôi Âm rồi, nghĩ đến là thấy đau đầu.

Mãi đến khi ký túc xá sắp đóng cửa, Lôi Âm mới về. Vào phòng, cô nàng ném túi

xách xuống, trừng mắt nhìn Ngọc Khê một cái. Ngọc Khê giả vờ không thấy, xoay

người ngủ.

Ngày hôm sau, ngày đầu tiên của khóa huấn luyện quân sự. Trường Điện ảnh

không đi căn cứ huấn luyện, sân trường đủ rộng nên tập luôn tại trường.

Chủ nhiệm lớp phát quân phục, về phòng thay xong liền ra sân tập hợp. Nói là

sân tập nhưng thực chất chỉ là một bãi đất trống lớn, rất đơn sơ.

Nhưng thế cũng tự hào lắm rồi, nhiều trường đại học ở thủ đô còn chẳng có sân

tập ấy chứ!

Xếp hàng theo chiều cao, Ngọc Khê đứng ngay cạnh Lôi Âm. Ôi cái vận may này,

thật là.

Từ lúc đứng vào hàng, cái liếc mắt khinh thường của Lôi Âm chưa lúc nào ngừng.

Ngọc Khê thầm nghĩ, nếu Lôi Âm biết Hà Giai Lệ là mẹ ruột của cô, thì ánh mắt

nhìn cô chắc không chỉ là khinh thường đâu, khéo còn phóng ra dao găm được

ấy chứ.

Ngọc Khê phát sầu. Cô phải sống chung với Lôi Âm bốn năm, xử lý không khéo

thì đừng mong có ngày yên ổn. Cô thở dài thườn thượt, thương thay cho chính

mình.

Tân sinh viên toàn trường trừ khoa Diễn xuất đều đã có mặt ở sân tập. Đợi một

lúc lâu, khoa Diễn xuất mới khoan thai tới muộn. Các cô gái chiếm đa số, rất

hưởng thụ những ánh mắt chú ý đổ dồn về mình, cổ vươn cao, nếu có thêm đôi

cánh chắc tưởng mình là thiên nga trắng hết lượt!

Ngọc Khê đang cúi đầu, nghe thấy đám nam sinh phía sau xôn xao, ngẩng đầu

lên nhìn thì cạn lời nhìn trời. Cô đã chuyển khoa rồi mà thế quái nào lớp cô vẫn

đứng ngay cạnh lớp đại học khoa Diễn xuất, cái lớp cũ của cô ở kiếp trước.

Ông trời đúng là “ưu ái” cô quá thể, đây là chê cô sống quá thuận lợi đây mà.

trom-ga-khong-thanhhtml]

Quả nhiên sống lại không có nghĩa là thuận buồm xuôi gió!

Lý Miêu Miêu cũng chú ý tới Ngọc Khê, sự ghen tị trong đáy mắt như muốn hóa

thành thực thể. Lữ Ngọc Khê mặc quân phục đẹp thật. Cô ta đảo mắt, nhỏ giọng

nói: “Tiểu Khê, bộ đồ này hợp với cậu thật đấy, không ai mặc đẹp bằng cậu đâu”

Ngọc Khê muốn chửi thề trong lòng. Lý Miêu Miêu thấp hơn cô một chút, vừa

vặn đứng sát cạnh cô. Cô muốn cười khẩy một cái, đã không học cùng khoa rồi

mà vẫn còn thốt ra được câu nói y hệt kiếp trước.

Lý Miêu Miêu cũng lợi hại thật, đời trước câu nói này hại cô bị ngáng chân không

ít lần.

Chưa đợi Ngọc Khê mở miệng, mấy nam sinh đứng sau lưng cô đã gật đầu tán

đồng, vẻ mặt đầy tự hào: “Bạn học Ngọc Khê đúng là xinh đẹp nhất”

Một nam sinh khác tiếp lời: “Làm nở mày nở mặt cho khoa chúng ta quá, thật ngại

quá đi, áp đảo cả khoa Diễn xuất rồi. Bạn học bên kia cũng đừng buồn nhé, tuy

hơi thấp tí nhưng mặc cũng không tệ đâu”

Ngọc Khê nhìn biểu cảm như bị nứt ra của Lý Miêu Miêu, suýt chút nữa thì cười

thành tiếng.

Mấy cô gái khoa Diễn xuất đang nhìn sang đã thu hồi ánh mắt thù địch với Ngọc

Khê. Ngọc Khê cười khẽ. Lý Miêu Miêu tính sai nước cờ rồi. Cô không học khoa

Diễn xuất, khoa Diễn xuất chẳng có gì phải đề phòng cô cả. Nếu cô học khoa Múa

thì họ còn dè chừng một chút, đằng này cô học Biên kịch Đạo diễn, nhìn là biết đi

theo hướng hậu trường rồi. Nói không chừng sau này cô thành biên kịch lớn,

tương lai còn có khả năng hợp tác với họ nữa là.

Thà tạo mối quan hệ tốt còn hơn. Trải qua một đời, Ngọc Khê biết chẳng ai là kẻ

ngốc cả. Nhìn xem, mấy cô gái khoa Diễn xuất đang lườm Lý Miêu Miêu cháy mặt

kia kìa. Những lời nam sinh vừa nói chắc chắn họ đều nghe thấy hết, và đổ hết tội

lên đầu Lý Miêu Miêu rồi.

Tâm trạng Ngọc Khê tốt lạ thường. “Trộm gà không thành còn mất nắm gạo”,

chính là nói về Lý Miêu Miêu lúc này.

Năm phút sau, màn giới thiệu kết thúc, bắt đầu phân chia huấn luyện viên. Lớp

Ngọc Khê được phân một huấn luyện viên rất trẻ, dáng người cao ráo, đầu đinh

nhìn cực kỳ tinh thần, tên là Vương Binh.

Sự chú ý của Ngọc Khê dồn cả vào huấn luyện viên của lớp Diễn xuất. Vẫn là vị

huấn luyện viên mặt sắt đen sì của đời trước, cô không nhịn được cong khóe

miệng.

Đời này không có cô giúp đỡ, cô muốn xem Lý Miêu Miêu sẽ chật vật đến mức

nào.

Ngọc Khê từng trải qua huấn luyện quân sự rồi, động tác đều biết cả, tập vài lần

là chuẩn, không phải chịu khổ mấy.

Điều duy nhất khiến Ngọc Khê khổ sở là Lôi Âm. Tính tình thì nóng nảy nhưng lại

là một đứa mù vận động, khả năng giữ thăng bằng kém tệ hại. Đá chân lên không

quá vài giây là chuẩn bị đổ!

Ngọc Khê: “”

Cô vứt bỏ được gánh nặng Lý Miêu Miêu thì lại vớ thêm cái gánh nặng Lôi Âm,

ông trời thật công bằng quá đi mất!

Lớp có tám nữ sinh, trừ hai cô bạn người miền Bắc cao gần 1 mét 7 đứng cuối

hàng, hàng của các cô chỉ có cô và Lôi Âm là nữ. Lôi Âm dù sao cũng là con gái,

không thể ngã vào người nam sinh được, chỉ có thể đổ ập vào người Ngọc Khê!

Ngọc Khê: “”

Từ lúc đầu Ngọc Khê cạn lời, sau đó là cả lớp cạn lời, cuối cùng là huấn luyện

viên cạn lời. Hết cách, Lôi Âm bị xách ra ngoài tập riêng.

Thời tiết thủ đô oi bức, nhiệt độ tăng cao, những ngày tắm hơi bắt đầu. Mặc nhiều

quần áo như thế này chẳng khác nào cái lồng hấp, da có trắng đến mấy cũng sắp

chín đỏ cả rồi.

Lớp Ngọc Khê không còn Lôi Âm kéo chân sau, phần lớn lại là nam sinh nên là

lớp được nghỉ ngơi đầu tiên. Dù Ngọc Khê đã từng tập luyện cũng thấy mệt muốn

chết.

Viên Viện kéo Ngọc Khê trốn vào dưới bóng cây, tay quạt liên tục, mắt lại dán

chặt vào huấn luyện viên, cười gian: “Tiểu Khê, huấn luyện viên có đẹp trai bằng

vị hôn phu của cậu không?”

Mặt Ngọc Khê càng đỏ hơn. Cô cũng cảm thấy Niên Quân Mân đẹp trai hơn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.