Lục Mạn Mạn từ từ chìm vào giấc ngủ trong trạng thái được xoa bóp thoải mái,
chẳng biết qua bao lâu, chỉ mơ hồ nghe thấy có người gõ cửa: “Đồng chí Lục,
đồng chí Lục, cô tỉnh chưa?”
Dì Điền?
Lục Mạn Mạn mơ màng tỉnh lại nhưng vẫn nhắm mắt trở mình trên đệm, eo và
lưng đã được xoa bóp thoải mái, cơn đau nhức ban đầu đều bị quét sạch hết. Cô
duỗi eo, mơ màng nói: “Dì Điền, sao vậy?”
Tiếng nói của dì Điền từ bên ngoài vọng vào: “Cơm đã nấu xong rồi, thủ trưởng
cũng đã quay về, đang chờ cô ở dưới đấy”
Chillllllll girl !
Lục Mạn Mạn kinh ngạc mở mắt ra: “. Mấy giờ rồi?”
Dì Điền nhấn mạnh: “Nhanh lên, một giờ chiều rồi đấy”
Dù dì Điền không nhấn mạnh thì cô cũng nhìn ra rồi, cách một lớp rèm cửa cũng
nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài rất gắt như là giữa trưa vậy.
Cô ngủ thẳng đến lúc này cũng chẳng phải chuyện lạ nhưng sao Chu Nghiêm
Phong lại về vào lúc trưa chứ?
Lục Mạn Mạn vội ngồi dậy đi tắm rửa thay quân áo.
Nửa tiếng sau cô mới xuất hiện ở cầu thang, mái tóc vừa gội còn chưa khô ở sau
đầu, cô mặc một chiếc váy dài có dây để lộ một đoạn chân trắng nõn.
Cô đi dép lên, ngón chân mập mạp hồng hào.
Chu Nghiêm Phong ngơ ngác liếc nhìn rồi lập tức cúi xuống đọc tờ báo trong tay.
Chu Chi Chi đã chạy đến chỗ Lục Mạn Mạn: “Thím ơi, váy của thím dài thật, trông
cứ như nàng tiên ý!”
Lục Mạn Mạn chỉ tiện tay câm cái váy mặc vào đã được một cô bé đáng yêu khen
là nàng tiên rồi.
Thấy Chu Nghiêm Phong đang ngồi bên kia, cô không tươi cười rạng rỡ mà hơi
ngượng ngùng che miệng nói: “Vậy sao? Cái miệng nhỏ này ngọt thật đấy!”
Chu Bỉnh cũng ở phòng khách, nhìn thấy Lục Mạn Mạn đi xuống thì tự giác để
máy ghi âm xuống, lại đây chào thím: “Thím ạ”
Chỉ có Chu Nghiêm Phong vẫn ngồi bất động ở sô pha đọc báo.
Một người sống sờ sờ như cô xuống đây mà không nhìn thấy sao?
Lục Mạn Mạn nói với Chu Bỉnh: “Gọi chú cháu vào ăn cơm đi”
Nói xong liên dắt tay Chi Chi đi vào phòng ăn.
Dì Điền đã dọn xong bàn ăn.
Hôm nay đội hậu cần mới đưa đến mấy con cá trích tươi, dì Điền đã nấu một nồi
cá kho tộ, vì ăn mì nên dì còn luộc cả thịt ba chỉ và hai món rau trộn.
mang-theo-nhai-con/28.html]
Trong không khí phảng phất hương hoa.
Chu Nghiêm Phong chẳng nói chẳng rằng đi vào bếp, nhìn thấy cháu trai cháu gái
ngồi ngoan ngoãn chờ cơm, anh ngồi xuống ghế rồi nói: “Ăn cơm đi”
Chu Bỉnh và Chu Chi Chi đồng thời quay sang nhìn thím.
Lục Mạn Mạn vừa rời giường, tuy bụng đã đói cồn cào từ lâu nhưng vẫn chưa
muốn ăn lắm, cô chỉ chậm rãi uống một cốc nước sôi để nguội.
Cảm giác được ánh mắt của hai đứa trẻ, cô từ từ quay mặt sang: “Nhìn thím là gì,
mau ăn đi chứ”
Lúc này Chu Bỉnh và Chu Chi Chi mới cầm đũa lên.
Chu Nghiêm Phong: ”
Từ bao giờ mà uy quyền của người chú này đã bị thím chèn ép rồi?
Không khí trên bàn cơm nhà họ Chu rất yên tĩnh, người nào người nấy đều chăm
chú ăn cơm, chỉ có Lục Mạn Mạn đang thong thả uống nước. Ánh mắt cô lơ đãng
xẹt qua đôi tay thon dài của Chu Nghiêm Phong, dường như cái cảm giác bàn tay
thon dài to lớn xoa bóp lưng và eo cô lại sống lại, nhẹ nhàng chậm rãi mang theo
nhiệt độ ấm nóng.
Ai mà ngờ được anh sẽ hậu hạ phụ nữ như vậy chứ?
Lục Mạn Mạn không nhịn được lại uống thêm hớp nước.
Cô vốn không muốn trêu chọc loại đàn ông già khó nhìn thấu lại khó đoán này,
nhưng nghĩ đến tôi hôm qua lại cảm thấy trái tim ngứa ngáy như có móc câu.
Ăn cơm xong, cô giả vờ như vô ý đi tới trước mặt người đàn ông, như thể vừa
mới nhớ ra chuyện gì mà nói: “Tối hôm qua ngủ mơ màng. Không khiến anh quá
vất vả chứ?”
Chu Chi Chi thích ăn cá, Chu Bỉnh nhặt xương cá để em gái ăn được rất nhiều cá
nên cô bé ăn no căng cả bụng.
Ăn xong, Chu Bỉnh dẫn em gái đi rửa tay, tiện thể định rửa mặt luôn. Sáng nay em
gái mới chỉ đánh răng mà sống chết không chịu rửa mặt, tất nhiên Chu Bỉnh
biết lý do tại sao, vì tối qua thím rửa mặt cho em gái bằng sữa rửa mặt, lại còn bôi
kem dưỡng da thơm phức nên em gái mới không chịu rửa.
Nhưng sao có thể không rửa mặt được, đó không phải thói quen tốt, không rửa
mặt cũng sẽ khiến bụi bẩn và vi khuẩn, mồ hôi đọng lại trên mặt.
Chu Bỉnh dịu dàng dỗ dành em gái rửa mặt nhưng Chu Chi Chỉ chỉ lắc đầu như
trống bỏi, nói gì cũng không nghe.
Chu Bỉnh chẳng biết làm thế nào chỉ đành dắt tay em gái đi tìm thím, cậu tin chỉ
cần thím nói một câu thôi chắc chắn em gái sẽ ngoan ngoãn đi rửa mặt.
Không ngờ vừa xuống dưới đã nghe thấy thím đang nói chuyện với chú, thím còn
vừa nói vừa nghiêng người dựa vào tay vịn ghế sô pha như người không xương,
ngữ khí khác hẳn mọi khi, giọng nói cứ nhỏ nhẹ, ngọt ngào như nước đường. Nói
đến âm cuối còn hơi “câu” lên, ánh mắt nhìn chú cũng. cũng không đứng đắn
lắm.
Tuy Chu Bỉnh không hiểu những chuyện giữa người lớn với nhau nhưng cậu lập
tức đỏ mặt tía tai.
Cậu nắm tay đứa em gái ngây thơ chẳng hiểu chuyện gì nhanh chóng xoay người
lên tầng hai.
Ánh mắt Chu Nghiêm Phong hơi loé lên, anh giơ nắm tay lên che miệng ho một
tiếng.
Sau đó hơi nghiêng đầu, người phụ nữ trước mặt nhàm chán khoanh tay, eo và
hông dựa vào tay vịn sô pha như không có xương, hai chân bắt chéo.