Thập niên 80: Mỹ nhân nõn nà gả cho quân nhân mang theo nhãi con

Thập niên 80: Mỹ nhân nõn nà gả cho quân nhân mang theo nhãi con - 27



Chu Bỉnh cũng thâm kinh ngạc không thôi, thím trông giống như một người có

nhiều xa chạm với xã hội, cậu mơ hồ cảm thấy những thứ thím làm hoàn toàn

không phải trò đùa trẻ con, chắc chắn nó là một cái nhìn lâu dài.

Ánh mắt cậu nhìn Lục Mạn Mạn không khỏi thêm mấy phần sùng bái

Lục Mạn Mạn sắp kiệt sức rồi, sau khi thoa kem dưỡng da trẻ em lên mặt Chu Chi

Chi, cô dọn dẹp hết đống chai lọ lỉnh kỉnh vào tủ lạnh.

Cô vừa đi lên cầu thang vừa nâng một tay lên đỡ cái eo đa nhức, miệng ngáp dài:

“Dì Điền, cháu lên trước đây, còn lại giao cho dì dọn nốt nhá, dọn xong dì cũng đi

nghỉ sớm đi”

Dì Điên thấy hôm nay cô đã mệt thật rồi nên cũng đồng ý ngay, nhưng sau đó lại

chợt nhớ ra: “Đồng chí Lục, cô còn chưa ăn cơm mà, đi ăn đi rồi lại ngủ, tôi đi làm

cơm nóng cho cô ngay nhá, chỉ một lát thôi”

Tầm chạng vạng hôm nay Chu Nghiêm Phong đã gọi điện thoại bảo hôm nay sẽ

vê muộn lắm, cộng với Lục Mạn Mạn vẫn luôn chiếm dụng nhà bếp nên tối nay dì

Điền không nấu cơm mà đến căn tin lấy cơm về.

Mấy người họ đều đã ăn rồi, chỉ còn độc Lục Mạn Mạn chưa ăn thôi. Lục Mạn

Mạn cứ bận mãi chưa xong, miệng thì nói sắp xong rồi nhưng cuối cùng đến tận

bây giờ vẫn chưa ăn gì.

Bận quá nên Lục Mạn Mạn cũng chẳng muốn ăn, giờ chỉ muốn nhanh chóng đi

nằm một cái cho đỡ mỏi thôi.

Chillllllll girl !

Cô đáp: “Để mai lại ăn đi”

Nói xong thì đi thẳng lên lầu.

Hai hôm nay dì Điền cũng nhận ra rồi, đồng chí Lục không còn hẹp hòi, cay nghiệt

như lúc trước nữa, mà ngược lại, từng lời nói hay việc làm dường như đều có một

loại tự tin nói một không hai. Nghe cô nói vậy, dì ấy cũng không nói gì nữa.

Chu Chi Chi thấy thím đỡ eo lên lầu thì muốn lên xoa eo cho thím.

Dì Điền thấy vậy vội vàng kéo cô bé lại, khẽ nói: “Cháu có tí sức thì vân gì, chắc

tối nay chú cháu về nhà rồi, để chú cháu làm cho”

Chu Chi Chi nửa hiểu nửa không: “À” Lục Mạn Mạn lê tấm thân mệt mỏi đi tắm

rửa sạch sẽ, vừa vê phòng năm lăn ra giường đã ngủ thiếp đi ngay, tóc còn chưa

khô hẳn, giày cũng chẳng kịp cởi.

Gần nửa đêm Chu Nghiêm Phong mới và.

Vừa mở cửa vào trong nhà đã ngửi thấy mùi hoa nồng nặc trong không khí.

Ánh trăng trắng sáng chiếu vào nhà qua cánh cửa sổ, phòng khách và phòng bếp

đều được dọn dẹp sạch sẽ. Anh quệt ngón tay lên mặt bếp, đưa lên mũi ngửi, mùi

hương lại càng nồng đậm.

Anh đứng một lúc trong bếp nhưng không bật đèn lên mà nương ánh trăng bên

ngoài tìm đến tủ lạnh, vừa mở ra đã thấy một hàng chai lọ lỉnh kỉnh đựng đầy chất

lỏng hoặc kem dưỡng da bên trong.

Anh thử ngửi một hơi, ngoài mùi hoa thì còn có những thành phân thực vật vô hại

khác.

mang-theo-nhai-con/27.html]

Sau đó anh đóng cửa tủ lạnh lại bước lên cầu thang.

Lục Mạn Mạn đi ngủ lại không tắt đèn, dưới đáy cửa phòng loé ra ánh sáng nhàn

nhạt.

Chu Nghiêm Phong đẩy cửa đi vào thì thấy cô gái mặc váy ngủ, giầy còn chưa cởi

đã nằm sấp trên giường, mái tóc dài xõa ra che gần hết khuôn mặt chỉ để lộ con

mắt nhắm nghiền và chiếc cằm nhỏ tỉnh xảo.

Váy ngủ bị kéo lên tận bắp đùi để lộ đôi chân trắng nõn non nớt thon dài thẳng

tắp, thậm chí còn lộ ra một ít nội y bên trong.

Tròng mắt Chu Nghiêm Phong tối sâm, anh giơ tay nới lỏng cổ áo sơ mi.

Một lúc lâu sau anh mới đi vào trong, cúi người cởi giày giúp cô, năm ngón tay

vén mái tóc ấm nóng của cô ra sau đầu.

Sau đó, anh nắm hai bả vai trơn mịn dưới chăn của cô, cố gắng kéo cô trở mình

nằm ngửa ra để cô ngủ ngon hơn.

Cô gái trên giường đột nhiên “A” một tiếng, nói: “Đừng, đừng động đậy’

Cô hơi ngẩng khuôn mặt hồng hồng vì ngủ say ra, hai mắt vẫn nhắm nghiền, lông

mi dài như cánh quạt nhỏ rũ xuống run rẩy hai lần, cái miệng đỏ mọng như anh

đào tươi mát, giọng nói ngái ngủ mềm mại như chiếc lông vũ khẽ phẩy vào trái tim

người nghe.

Chu Nghiêm Phong lập tức dừng tay.

Sau đó, chỉ thấy cô gái cố gắng mở mắt ra, cũng không biết có phải nhìn thấy là

anh không mà lại nhắm ngay mắt vào rồi gục đầu xuống.

Từ miệng cô phát ra hai tiếng “hừ hừ”, vẫn là cái giọng ngọt ngào mềm mại trong

trạng thái ngái ngủ vừa rồi.

Cô nói: “Ôi! Em đau eo quá, lưng cũng đau nữa, anh xoa bóp cho em chút được

không?”

Tiếng nói nghẹn ngào có mùi làm nũng lại giống tiếng thú cưng kêu thút thít như

đang van xin.

Chu Nghiêm Phong nhướng nịi, yết hầu hơi nhúc nhích, hỏi: “Có muốn tắt đèn

trước không?”

Lục Mạn Mạn đang ngủ mơ màng, nghe có người hỏi thì vô lực nói: “. Tuỳ anh”

Chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng tắt đèn “tạch” một cái, cô cảm thấy xung

quanh lập tức chìm vào bóng tối, sau đó bên cạnh hơi lún xuống, một bàn tay rất

to lại khô ráo, nóng hổi đặt lên lưng cô.

Lực đạo bàn tay kia rất nhẹ, cảm giác qua lớp áo ngủ mỏng manh rất nhẹ nhàng

nhưng lại vô cùng rõ ràng.

AI Thoải mái thật đấy.

Lục Mạn Mạn buông thõng hai cánh tay xuống để cơ thể nằm trong trạng thái thả

lỏng hết cỡ trên tấm nệm để hưởng thụ lực xoa bóp từ bàn tay. Nhưng một lúc

sau vẫn thấy cái tay kia di động trên lưng mà chẳng biết giúp cô xoa cái eo bên

dưới. Thế là cô nâng tay kéo bàn tay lớn kia, nhẹ nhàng nắm ngón cái đặt xuống

eo rồi mặc kệ.

Nhưng cảm giác được xoa bóp mêm mại không hề truyền đến, mãi đến lúc cô “hừ

hừ” hai tiếng thì bàn tay đó mới bắt đầu động đậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.