Ngọc Khê bịt tai lại, khiếp sợ nhìn Lôi Âm đang gào khóc. Hai đời người, đây là
lần đầu tiên cô thấy con gái con đứa khóc như thế này. Miệng há to hết cỡ, tiếng
khóc phát ra từ tận cổ họng, tóc tai rối bù, nước mũi nước mắt tèm lem, chẳng
còn chút hình tượng nào.
Trong ấn tượng của Ngọc Khê, con gái khóc là phải như hoa lê đẫm mưa, “vô
thanh thắng hữu thanh” (không tiếng động còn hơn có tiếng). Được rồi, những
người cô gặp toàn là phái diễn xuất, khóc kiểu khiến người ta thương xót.
Kiểu khóc thuần túy nguyên thủy thế này là lần đầu tiên cô thấy.
Lúc đầu cô bị chấn động, nhưng khóc lâu quá, âm thanh không những không nhỏ
đi mà càng lúc càng thảm thiết.
Ngọc Khê cũng trầm mặc. Cô nghe thấy trong tiếng khóc ấy sự bi thương, sự giải
tỏa. Đây là thật sự đau lòng đến cực điểm. Không đành lòng nhìn Lôi Âm nữa, cô
chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
Thực ra đôi khi nghĩ lại, Lôi Âm còn đáng thương hơn cô. Cô ít nhất chỉ bị mẹ ruột
tính kế, còn Lôi Âm thì sao?
Ngọc Khê mím môi. Lúc ấy cô chỉ muốn trút cơn giận trong lòng, chỉ muốn làm Hà
Giai Lệ khó chịu, thật không ngờ Lôi Âm lại nhìn ra vấn đề từ đó.
Cô không biết nên cảm thán sự nhạy bén của Lôi Âm hay cảm thán rằng trong
lòng Lôi Âm cũng từng nghi ngờ, lời nói của cô chỉ là cọng rơm cuối cùng làm gãy
lưng lạc đà.
Nếu làm lại lần nữa, cô vẫn sẽ nói như vậy.
Lúc này tiếng gào khóc đã chuyển sang nức nở. Ngọc Khê quay đầu lại, mắt Lôi
Âm đã sưng húp như hai quả hạch đào, kết hợp với khuôn mặt trắng bệch, cả
người trông chật vật không tả nổi.
Ngọc Khê đối với Lôi Âm có cảm giác đồng bệnh tương liên. Đều là những người
bị người thân nhất tính kế, nỗi đau trong lòng đó, cô hiểu.
Cô không nhịn được nghĩ, đời trước Hà Giai Lệ không tính kế được cô, cô bỏ đi,
vậy kết cục của Hà Giai Lệ thế nào?
Lôi Âm lại ra sao?
Sau đó cô lắc đầu. Đời trước đã qua rồi, nghĩ cũng vô dụng. Cô cầm khăn mặt
thấm nước trong chậu, đưa cho Lôi Âm: “Lau mặt đi”
Lôi Âm sụt sịt mũi, im lặng nhận lấy, lau khô mặt rồi nằm thẳng đơ trên giường,
đắp khăn mặt lên mắt.
Trong phòng nháy mắt yên tĩnh trở lại. Không biết qua bao lâu, giọng nói khàn đặc
của Lôi Âm vang lên: “Hôm nay cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã làm tớ không còn
nực cười như thế nữa”
Ngọc Khê rũ mắt: “Trong lòng cậu sớm đã có cảm giác rồi, tôi không giúp được gì
cho cậu cả”
Lôi Âm cười khẽ, tiếng cười lộ vẻ tự giễu: “Ông ngoại tớ không chỉ một lần nói ba
tớ không phải người tốt, ông ấy đối tốt với tớ chỉ là để diễn cho ông ngoại xem.
Nhưng tớ đã tự lừa mình dối người. Mẹ tớ mất rồi, ba là người yêu tớ nhất, ông
ấy chiều chuộng tớ như vậy. Nhưng thời gian dài như thế, nếu tớ không cảm nhận
được gì thì đúng là đồ ngốc. Chẳng qua tớ không muốn thừa nhận, tớ chỉ muốn
níu kéo chút tình thương của cha cuối cùng, kết quả chỉ là tự lừa mình mà thôi”
“Cậu. sao tự nhiên cậu lại nghĩ thông suốt vậy?”
Giọng Lôi Âm có chút lâng lâng: “Cậu nói đúng, ‘bụng dạ khó lường’, tớ lại cứ tự
lừa mình, thật có lỗi với người mẹ đã khuất”
Ngọc Khê im lặng, không mở miệng nữa.
Lôi Âm lại mở máy nói. Không phải vì cô và Ngọc Khê thân thiết, mà là sự cô đơn
dồn nén quá lâu, cô chỉ muốn được giãi bày: “Mẹ tớ chết vì uất ức. Người ba
‘hiền lành’ của tớ có người khác bên ngoài. Vì muốn giữ công việc cho ba, ba đã
dùng khổ nhục kế xin lỗi, mẹ tớ liền tha thứ. Nhưng cái gai trong lòng không nhổ
đi được, vốn dĩ sức khỏe đã yếu, cuối cùng biết ba vẫn còn dây dưa với bên
ngoài, người kia còn mang thai, mẹ tớ tức giận công tâm, sinh một trận bệnh
nặng rồi không qua khỏi”
Ngọc Khê từ từ nắm chặt tay. “Ngoại thất” đó chính là Hà Giai Lệ. Mặt Ngọc Khê
nóng rát. Mỗi lời Lôi Âm nói như một cái tát giáng vào mặt cô, đặc biệt hổ thẹn,
đặc biệt đau đớn.
Cô có nên thấy may mắn không? May mắn Hà Giai Lệ bỏ đi sớm, may mắn không
ở lại làm hại ba cô. Cô cảm thấy đời trước Lôi Âm đối xử với cô quả thực đã quá
khách sáo rồi.
Lôi Âm cứ lầm bầm nói một mình cho đến khi bác sĩ bước vào mới dừng lại. Bác
sĩ thấy khá ngượng ngùng, thấy Lôi Âm không khóc nữa thì thở phào, cầm nhiệt
kế mới tới: “Nhiệt độ bình thường là có thể về nghỉ ngơi rồi”
Lôi Âm ngồi dậy, nhận lấy nhiệt kế: “Cảm ơn ạ”
xoa-bo-ngan-cachhtml]
Căn phòng này vốn cách âm không tốt, bác sĩ đứng ngoài cửa nghe rõ mồn một,
thở dài rồi quay người đi ra.
Ngọc Khê thấy mắt Lôi Âm vẫn còn rất sưng, chỉ vào đống tiền rơi vãi trên sàn.
Những tờ một trăm tệ nằm la liệt, trông rất “hoành tráng”: “Tôi giúp cậu nhặt lên
nhé”
Lôi Âm “ừ” một tiếng.
Ngọc Khê nhặt lên, cất vào ngăn tủ, miệng hơi hé mở. Một ngàn năm trăm tệ! Lôi
Quốc Lương đúng là không phải người tốt, đây là thật sự muốn nuôi Lôi Âm thành
phế nhân đây mà!
Lôi Âm không trở thành kẻ “ngũ độc câu toàn” (dính đủ tệ nạn) đúng là nhờ cái
gốc tốt.
Ngọc Khê bỏ qua thành kiến thì cũng phát hiện ra một số ưu điểm của Lôi Âm:
hiếu thắng, không lãng phí. Cô nhớ đồ ăn Lôi Âm mang về ngày đầu tiên, ăn
không hết cô ta không vứt đi mà để hôm sau ăn tiếp.
Bác sĩ vào lấy nhiệt kế, xem qua: “Nhiệt độ cơ thể bình thường, có thể về nghỉ
ngơi. Buổi tối ăn chút gì thanh đạm thôi, mai tập luyện tránh đứng dưới nắng gắt
nhé”
Bác sĩ nói xong thì đi ra. Lôi Âm xuống giường. Ngọc Khê nhìn chiếc giường lộn
xộn, Lôi Âm khựng lại, mím môi rồi khó nhọc tự mình dọn dẹp.
Lúc này Ngọc Khê mới thu hồi ánh mắt. Cô không định giúp, cô đâu phải nha
hoàn, cũng chẳng phải cái đuôi của cô ta, mới không thèm hầu hạ đâu!
Lôi Âm cất tiền. Cô chú ý thấy Ngọc Khê không nhận tiền của ba mình thì càng
đánh giá cao Ngọc Khê hơn một chút, cười yếu ớt: “Hôm nay cảm ơn cậu, tối
nay tớ mời cậu đi ăn cơm”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ngọc Khê không khách sáo, đó là điều cô đáng được nhận: “Ừ”
Nụ cười của Lôi Âm càng thêm rạng rỡ. Ngọc Khê lặng lẽ quay đầu đi. Lôi Âm
bình thường trông cũng thanh tú, giờ thê thảm thế này thật không còn chút thẩm
mỹ nào, đau mắt quá!
Về đến phòng ngủ, Ngọc Khê không có đồng hồ, hỏi giờ thì biết đã gần 5 giờ,
buổi tập sắp kết thúc. Cô cũng không quay lại sân tập nữa, trực tiếp thay quần áo,
ra phòng nước lau qua người, thoải mái vô cùng.
Một lúc sau, mấy người trong phòng dìu nhau trở về, trông ai nấy đều thê thảm.
Ngọc Khê vội đứng dậy: “Để tớ đi lấy nước cho các cậu lau mặt trước nhé”
Lôi Âm vịn giường: “Tớ cũng đi”
Lôi Âm vừa mở miệng, Viên Viện và mấy người kia đều sững sờ. Nhìn bộ dạng
thảm hại của Lôi Âm, đều là mấy cô gái trẻ, chẳng có thù hằn gì sâu sắc, chỉ là
do Lôi Âm cứ độc lai độc vãng, tính tình ngang ngạnh nên mới xa cách.
Giờ Lôi Âm mở lời, lại trông đáng thương hề hề, mấy cô gái nhìn nhau, cảm nhận
được thiện ý. Viên Viện vội xua tay: “Không cần đâu, cậu đang yếu, nghỉ ngơi cho
khỏe đi. Lát nữa ăn gì bọn tớ mua về cho”
Lôi Âm cắn môi, dưới ánh mắt khích lệ của Ngọc Khê, cô cúi người: “Chuyện
mấy hôm trước, xin lỗi mọi người”
Mấy cô gái ngẩn ngơ. Viên Viện đỏ mặt: “Tớ cũng có lỗi”
Sau đó mấy người kia cũng nhao nhao: “Bọn tớ cũng không tốt”
Ngọc Khê rất thích không khí hòa thuận trong phòng, nhìn mọi người vẫn đang
tranh nhau xin lỗi, cô chen vào: “Các cậu định xin lỗi nhau đến bao giờ thế?”
“Phụt!” Tất cả cùng bật cười, nhìn nhau một cái, mọi ngăn cách đều tan biến.
Ngọc Khê rất vui vì Lôi Âm đã thay đổi, nhưng sau đó lại thấy lo lo. Nếu biết cô là
con gái của Hà Giai Lệ, liệu Lôi Âm có xé xác cô ra không nhỉ?
Ngọc Khê đi lấy nước cho cả phòng trước, ánh mắt không nhịn được cứ liếc nhìn
Lôi Âm, nội tâm vô cùng rối rắm!
Đúng lúc này, dì quản lý ký túc xá gõ cửa bước vào: “Ai là Lữ Ngọc Khê? Có điện
thoại”