Ngọc Khê nghi hoặc. Ba mẹ sẽ không gọi điện cho cô, người khác càng không
thể, vậy chỉ còn lại Niên Quân Mân. Vừa rối rắm, lại vừa mong chờ, lòng cô có
chút rối loạn.
Viên Viện nhìn thấu hồng trần, cười xấu xa: “Nhất định là vị hôn phu rồi, đây là
không yên tâm về cậu đấy mà!”
Ngọc Khê đỏ bừng mặt, lần đầu tiên dậm chân ra vẻ thiếu nữ thẹn thùng: “Không
thèm để ý đến các cậu nữa”
Nói xong, cô mở cửa chạy nhanh ra ngoài, tốc độ xuống lầu cũng nhanh hơn ngày
thường. Dù đã cẩn thận nhưng cô vẫn đụng phải người ta, vội vàng xin lỗi: “Xin
lỗi, xin lỗi”
Sắc mặt Vương Điềm Điềm cực kỳ khó coi. Vốn đã đứng không vững, cú va chạm
này làm cô ta mất hết sức lực, ngã đè lên người Lý Miêu Miêu.
Lý Miêu Miêu nắm chặt tay vịn cầu thang, cắn chặt răng mới không hất
Vương Điềm Điềm ra, oán hận nhìn Ngọc Khê: “Cậu cố ý”
Ngọc Khê oan uổng quá, cô thật sự không cố ý. Nhưng nhìn bộ dạng thảm hại
của Lý Miêu Miêu, trong lòng cô đặc biệt hả hê.
Đời này, Lý Miêu Miêu không có cô giúp đỡ, quả thực là quá chật vật.
Lý Miêu Miêu chú ý thấy Ngọc Khê ăn mặc thoải mái, nghĩ đến việc Ngọc Khê
được nghỉ ngơi cả buổi chiều, lòng ghen tị thiêu đốt tâm can cô ta. Cô ta nghiến
răng, không chịu bỏ qua dễ dàng: “Xin lỗi mà có tác dụng à?”
Ngọc Khê nheo mắt: “Tôi không cố ý, đã xin lỗi rồi. Cậu còn cắn mãi không
buông, vậy tôi đụng thêm cái nữa rồi xin lỗi chân thành hơn nhé, chịu không?”
Mặt Lý Miêu Miêu đen sì. Cô ta hiện tại đã sắp hết sức đỡ Vương Điềm Điềm rồi.
Vương Điềm Điềm chỉ muốn về phòng ngủ, không muốn dây dưa, người khó chịu
nên tính tình cũng nóng nảy, giọng nói sắc nhọn: “Lý Miêu Miêu, đi nhanh lên”
Ngọc Khê liếc nhìn Vương Điềm Điềm. Đây mới là tính cách thật của Vương Điềm
Điềm: keo kiệt, hay cáu gắt. Nhìn mặt Lý Miêu Miêu đỏ bừng, sau này có Lý Miêu
Miêu chịu khổ rồi.
Ngọc Khê rảo bước xuống lầu, rũ mi mắt. Đời trước, vì cô thu hút sự chú ý của
Vương Điềm Điềm nên Lý Miêu Miêu chưa được trải nghiệm sâu sắc tính cách
của Vương Điềm Điềm.
Ngọc Khê rất nhanh đã đến phòng trực của dì quản lý. Một chiếc điện thoại công
cộng đặt ở cửa sổ nhỏ. Dì quản lý ngồi bên trong: “Dì bảo người ta mười phút sau
gọi lại, cháu đợi một lát nhé”
Ngọc Khê cười ngọt ngào: “Làm phiền dì quá, phải leo lầu gọi cháu”
Dì quản lý đang nghiêm mặt bỗng nở nụ cười. Bà thường lên gọi người nhưng
chẳng mấy ai nói cảm ơn, đều cho rằng việc bà đi gọi là đương nhiên. Bà nhìn
Ngọc Khê hiền từ hơn hẳn.
Ngọc Khê đâu còn là cô bé con nữa, cô hiểu không ít đạo lý đối nhân xử thế. “Giơ
tay không đánh người đang cười”, nói nhiều lời cảm ơn một chút, đây là kỹ
năng cô học được.
Điện thoại reo, Ngọc Khê cầm lấy ống nghe, lòng bàn tay đổ mồ hôi, đúng là đồ
không có tiền đồ. Cô khẽ thở ra một hơi: “A lô!”
Chu Linh Linh gấp tập tài liệu bán sỉ lại: “Tiểu Khê, là chị đây”
Trong lòng Ngọc Khê thoáng qua chút hụt hẫng không dễ phát hiện. Chị họ, Chu
Linh Linh. “Chị họ, chị nhận được tiền chưa?”
“Tiền thì chưa nhận được, nhưng nhận được điện báo rồi. Chị đang định hỏi em
đây, sao em lại gửi cho chị 500 tệ?”
Ngọc Khê vì tiết kiệm tiền nên điện báo chỉ vỏn vẹn mấy chữ “500 Tiểu Khê” rồi
thôi. Cô kể lại chuyện gặp dượng cả: “Sự tình là thế đấy ạ. Cô cả đã cho em tiền
rồi, em không thể lấy thêm nữa, cho nên em gửi lại cho chị”
Chu Linh Linh siết chặt cây bút máy trong tay, tức muốn chết, cố gắng giữ giọng
bình thường: “Em nói, em gặp ba chị ở thủ đô?”
Ngọc Khê: “Vâng, em còn hỏi cô cả có đến không, ngay ở phố buôn bán ấy. Sao
thế chị, có gì không ổn ạ?”
Chu Linh Linh nhắm mắt lại, sau đó cười một cái: “Không, không có gì. Em đấy,
tiền cho em thì em cứ cầm, em gửi lại cho chị làm gì. Em cũng biết mà, chị đi làm
rồi, đâu có thiếu tiền, chờ chị gửi lại cho em”
tuonghtml]
“Đừng chị ơi, em gửi cho chị chính là vì sợ dượng lại đưa cho em. Cô cả cho em
500 tệ, trong lòng em đã bất an lắm rồi!”
Chu Linh Linh: “Số tiền này sau này đều là của chị và em họ em, em có gì mà
cầm không yên tâm”
Ngọc Khê nghe câu này thấy là lạ. Nói thật, đời trước vì mâu thuẫn với gia đình
nên cô không chủ động liên lạc với bất kỳ ai, cũng không liên lạc với chị họ.
Hai đời người đây coi như là lần đầu tiên liên lạc. Trong ấn tượng của cô, chị họ
luôn dịu dàng, cô cả thế nào thì chị họ thế ấy.
Nhưng hiện tại chị họ thay đổi khá nhiều, đặc biệt là câu nói vừa rồi. Vốn dĩ gia
sản của dượng cả là của chị họ và em họ mà!
Tại sao phải nhấn mạnh điều đó chứ?
Sự hoang mang về những điều chưa biết khiến Ngọc Khê nhớ đến cô cả, trong
lòng có chút bực bội. Cô hoàn toàn mù tịt về người nhà.
Chu Linh Linh chuyển chủ đề: “Em cũng là sinh viên rồi, nên ăn diện xinh đẹp một
chút. Dáng người chúng ta sàn sàn nhau, chị có nhiều quần áo lắm, em đừng chê
nhé, để chị gửi cho em một ít”
Ngọc Khê “a” một tiếng. Chủ đề này nhảy nhanh quá. Cô không để ý quần áo là
đồ cũ, mà là cô không muốn ăn diện. Đang rối rắm không biết từ chối ý tốt của chị
họ thế nào thì trong đầu cô chợt lóe lên một tia sáng: “Chị họ, có phải chị có rất
nhiều quần áo cũ không?”
“Đúng vậy, em biết mà, ba chị mỗi lần đi xa về đều mua rất nhiều quần áo để thể
hiện tình thương của cha, toàn là đồ hiệu cả đấy, chị cũng chẳng mặc mấy lần
đâu, em đừng khách sáo với chị”
Tai Ngọc Khê giật giật. Cô phát hiện sự bất thường của cô cả, sự châm chọc của
chị họ đều xuất phát từ dượng cả. Cô nén nghi hoặc xuống: “Em có một ý tưởng,
chờ qua đợt quân sự này em sẽ nói với chị sau”
Chu Linh Linh sững sờ. Cô em họ trong ấn tượng của cô không có mẹ ruột nên
luôn có chút nhạy cảm. Chẳng lẽ lâu không gặp, em họ trở nên cởi mở hơn nhiều,
trong giọng nói tràn đầy sức sống. Cô cười: “Được”
Ngọc Khê cúp máy, lại cảm ơn dì quản lý rồi vui vẻ bước lên lầu. Cô nghĩ ra cách
kiếm tiền rồi.
Hơn nữa chắc chắn có thể kiếm được tiền, cô nắm chắc phần thắng. Nụ cười trên
môi cô không giấu được.
Nhưng sau đó nụ cười lại tắt ngấm, cô lo lắng số tiền trong tay có đủ hay không.
Cô hận không thể kết thúc quân sự ngay lập tức để ra ngoài đi dạo.
Ngọc Khê về phòng, mọi người đã thay xong quần áo, trông ai nấy đều sảng
khoái.
Viên Viện sán lại gần: “Tiểu Khê, đi lâu thế mới về, tình cảm giữa cậu và vị hôn
phu tốt thật đấy!”
Ngọc Khê xua tay: “Là chị họ tớ”
Nghĩ đến đây, Ngọc Khê cũng rất bội phục chị họ, chị ấy thế mà tìm được số điện
thoại của ký túc xá.
Viên Viện thấy Ngọc Khê không nói dối, ngọn lửa bát quái vụt tắt, xoa bụng: “Đi đi
đi, đi ăn cơm thôi. Hôm nay phải ăn nhiều một chút mới bù đắp được nỗi khổ tớ
phải chịu”
Lần đầu tiên cả phòng Ngọc Khê cùng nhau đi ăn căng tin. Đến nơi thì căng tin đã
chật kín chỗ, rất khó tìm được bàn cho tám người ngồi.
Lý Tiêu vẫy tay: “Bạn học Lữ, bên này!”
Ngọc Khê nhìn sang, nhóm Lý Tiêu đã ăn xong rồi. Cô bảo nhóm Viên Viện: “Mấy
người chúng tớ ra giữ chỗ trước, các cậu đi lấy cơm đi”
Viên Viện: “OK”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ngọc Khê đi tới, cười nói: “Đàn anh Lý, các anh ăn xong rồi ạ?”
Lý Tiêu bưng khay cơm đứng dậy: “Ừ. Các em quân sự xong thì khi nào rảnh rỗi?
Tiểu Nhã nhờ anh hỏi hộ”