Năm cô gái đều đứng im bất động. Viên Viện hối hận chết đi được: “Biết thế lúc
mấy bạn nam muốn đưa về thì mình đừng có từ chối, giờ hối cũng không kịp”
Mắt Ngọc Khê rất tốt, so với Diệp Mai bị cận thì cô có thể nhìn rõ người phía
trước. Lý Miêu Miêu đang ngồi xổm dưới đèn đường, nghe thấy tiếng động bên
này thì đứng dậy.
Ngọc Khê vỗ ngực: “Đừng sợ, là Lý Miêu Miêu thôi”
Viên Viện nổi giận, chờ Lý Miêu Miêu chạy tới liền gắt lên: “Cậu bị bệnh à? Đêm
hôm khuya khoắt ngồi xổm dưới lầu dọa người khác”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Lý Miêu Miêu cắn môi. Cô ta cũng đâu muốn thế. Cô ta đã lên phòng ngủ tìm
nhưng Ngọc Khê không ở đó, lại còn bị một cô gái mắng cho một trận, mất mặt
muốn chết.
Cô ta không muốn bỏ cuộc, chỉ có thể ngồi xổm dưới lầu đợi. Nếu không phải vì
tiết mục của phòng ký túc xá, lại thêm bản thân không có tài cán gì thì cô ta cũng
chẳng cần phải mặt dày bám lấy Lữ Ngọc Khê như thế này.
“Ngọc Khê, cậu nể tình chúng ta lớn lên cùng nhau, giúp tớ lần này đi, chỉ có cậu
mới giúp được tớ thôi”
Ngọc Khê bị Lý Miêu Miêu làm phiền đến phát chán: “Tớ nói lần cuối cùng, ngay
từ lúc cậu lừa dối tớ, châm ngòi quan hệ giữa tớ và mẹ tớ thì chúng ta đã không
còn là bạn bè nữa rồi. Đừng bao giờ đến tìm tớ nữa”
Sự nhẫn nại của Lý Miêu Miêu mấy ngày nay đã chạm đến giới hạn, khuôn mặt
trở nên âm hiểm: “Lữ Ngọc Khê, tao hận mày”
Ngọc Khê bước qua Lý Miêu Miêu, đầu cũng không thèm ngoảnh lại. Đối với loại
người như Lý Miêu Miêu, cô đã nhìn thấu rồi. Chưa bao giờ biết tìm nguyên nhân
từ bản thân mình, chỉ biết oán trách người khác.
Điều bất hạnh duy nhất là người Lý Miêu Miêu oán hận lại là cô. Nhưng dù sao
oán hận cũng nhiều rồi, cô thật sự không để tâm đến lời nói cay độc của Lý Miêu
Miêu.
Ngày hôm sau, Lý Miêu Miêu rốt cuộc cũng không đến tìm Ngọc Khê nữa, nếu cô
ta không ném cho Ngọc Khê những cái lườm sắc như dao thì tốt biết mấy.
Thoắt cái đã đến ngày cuối cùng của đợt quân sự. Giữa các lớp thi đội hình, thi
quyền quân đội, thi hát, sau đó mới đến hội diễn văn nghệ.
Vì có Lôi Âm nên dù đã nỗ lực tập luyện cũng vẫn có lúc sai sót, lớp Ngọc Khê
không được giải.
Chủ nhiệm lớp an ủi: “Không xếp bét là đã ngoài dự đoán rồi”
Cả lớp: “”
Bọn họ không muốn nói chuyện với ông thầy chủ nhiệm “giả” này nữa.
Rất nhanh đã đến phần hội diễn. Cũng không dựng sân khấu gì cả, cứ diễn ngay
trên sân tập, cũng chẳng có micro, diễn kịch hay đọc diễn cảm thì toàn dựa vào
hét.
Xuất sắc nhất vẫn là khoa Diễn xuất và khoa Múa. Khoa Múa chuyên nghiệp, kết
hợp với âm nhạc thật sự rất đẹp mắt. Khoa Diễn xuất thì hát và múa phụ họa, hát
nhạc thịnh hành.
Thời đại này, nhạc thịnh hành của Quảng Châu mới bắt đầu phổ biến, lại phối hợp
với vũ đạo sôi động một chút là không khí tưng bừng ngay.
Ánh mắt Ngọc Khê nhìn về phía Lý Miêu Miêu đang đứng trong góc. Đời trước Lý
Miêu Miêu được làm diễn viên chính, đời này thì đang hưởng thụ đãi ngộ của cô
ngày xưa đây mà!
Tiểu phẩm của lớp Ngọc Khê diễn thứ ba từ dưới lên. Sau tiết mục của khoa Diễn
xuất thì chẳng còn gì hay ho, mọi người bắt đầu buồn ngủ. Đến lượt lớp Ngọc
Khê, tiểu phẩm hài hước, dí dỏm khiến mọi người bừng tỉnh, tiếng cười vang lên
không ngớt.
Viên Viện diễn xong chạy xuống, kích động nắm chặt tay Ngọc Khê: “Thành
công rồi, thành công rồi!”
Ngọc Khê chúc mừng: “Diễn tuyệt lắm, chắc chắn sẽ được giải”
Viên Viện: “Cũng nhờ có cậu cả đấy. Không có cậu, không có kịch bản tiểu phẩm
thì cũng không có hiệu quả như bây giờ”
Ngọc Khê cười: “Là kết quả nỗ lực của cả tập thể mà”
Kết quả xếp hạng có rất nhanh. Trường Điện ảnh không thiếu tiết mục ca múa, tuy
xuất sắc nhưng lại thiếu sự mới mẻ. Tiểu phẩm “Dũng Khí” do Ngọc Khê lên ý
tưởng kể về khát vọng của những người trẻ tuổi muốn bước ra thế giới bên ngoài,
trong thời kỳ cải cách mở cửa, mạnh dạn xông pha, gặp gỡ những điều mới mẻ.
Câu chuyện được thể hiện một cách hài hước, dí dỏm, mang năng lượng tích cực
khiến người xem cảm thấy mới lạ.
chat-vathtml]
Khi được xướng tên giải Nhất, thầy chủ nhiệm Hách Phong lên bục nhận giải mà
vẫn còn ngơ ngác: “Thế mà không phải xếp bét bảng”
Ngọc Khê với tư cách là người biên kịch, bị Viên Viện đẩy lên nhận thưởng. Nhìn
ánh mắt muốn đánh người của các thầy cô khoa khác, cô cạn lời. Thầy chủ
nhiệm thật sự không phải đang khoe khoang đâu, thầy ấy thật sự chỉ mong không
đứng bét thôi mà.
Vì lúc xuống đài Viên Viện cố ý nhắc đến tên cô nên các thầy cô đều biết Ngọc
Khê là người viết kịch bản. Chủ nhiệm khoa Văn học nghệ thuật quanh năm bị
khoa Diễn xuất đè đầu cưỡi cổ, lúc này cảm thấy nở mày nở mặt, lưng thẳng tắp,
khen ngợi Ngọc Khê: “Không được kiêu ngạo, tiếp tục cố gắng, giành thêm mấy
cái giải Nhất nữa về cho khoa ta nhé”
Ngọc Khê liếc nhìn chủ nhiệm các khoa khác, thật sự lo lắng chủ nhiệm khoa
mình sẽ bị trùm bao tải đánh hội đồng giống như thầy chủ nhiệm lớp: “. Em sẽ
cố gắng ạ”
Ngọc Khê ôm giấy khen về đưa cho Viên Viện, trong lòng thấy ấm áp.
Đời trước cũng là cô viết kịch bản, bị tính kế không được diễn, nhưng chẳng ai
nhắc đến việc cô là tác giả, lúc nhận thưởng cũng chẳng ai đề cập đến tên cô.
Nhưng Viên Viện thì khác, cố ý cảm ơn cô, còn bảo cô lên nhận thưởng. Có so
sánh mới thấy trân trọng, đây mới là bạn bè thực sự, sẽ không chiếm công,
ngược lại còn suy nghĩ cho bạn nhiều hơn!
Bên phía Ngọc Khê vui vẻ hòa thuận, còn Lý Miêu Miêu thì sắp cắn nát môi, đặc
biệt là khi nghe Vương Điềm Điềm nhỏ giọng nói: “Lữ Ngọc Khê có tài thật đấy.
Quan hệ giữa cậu và cậu ấy không phải rất tốt sao? Sao cậu không nhờ cậu ấy
giúp đỡ? Như thế tớ cũng chẳng cần phải đi làm vũ công phụ họa cho người ta”
Lý Miêu Miêu nghiến răng, không nói gì.
Vương Điềm Điềm bĩu môi, lại thì thầm: “Tớ nghe nói khoa chúng ta có rất nhiều
bài tập. Cậu có người bạn như thế này thì tốt quá rồi, biên kịch tiểu phẩm không
cần lo nữa. Nhớ mang tớ theo nhé, tớ tặng cậu một cái váy”
Mặt Lý Miêu Miêu nóng rát. Cô ta vừa mới buông lời tàn nhẫn với Ngọc Khê xong.
Nhưng nghĩ đến váy và bài tập, cô ta thèm muốn những chiếc váy nhập khẩu đã
lâu, không kìm được sự ảo tưởng, khẽ “ừ” một tiếng nhỏ xíu.
Ở phía xa, Ngọc Khê rùng mình một cái. Vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt
nóng rực của Lý Miêu Miêu như thể nhìn thấy vàng, Vương Điềm Điềm còn cười
ngọt ngào với cô nữa chứ.
Hai người này đúng là cá mè một lứa, kẻ tám lạng người nửa cân, ghé vào nhau
chuẩn không có chuyện tốt lành gì.
Viên Viện kéo Ngọc Khê đứng dậy: “Đi tiễn huấn luyện viên thôi”
Ngọc Khê thu hồi ánh mắt, xếp hàng ngay ngắn. Tiết mục cuối cùng: tiễn huấn
luyện viên.
Tuy nửa tháng qua bị hành hạ thê thảm, nhưng khi huấn luyện viên đi rồi, ai nấy
đều rất luyến tiếc, có người đa cảm còn rơi nước mắt.
Kết thúc buổi lễ, lớp Ngọc Khê theo chủ nhiệm về phòng học, cuối cùng cũng
nhận được thời khóa biểu muộn màng. Lịch học dày đặc, cứ như quay lại thời cấp
ba vậy.
Thời đại này sinh viên sẽ không than phiền lịch học nhiều, chỉ hận không thể học
nhiều thêm chút nữa mới tốt.
Chủ nhiệm lớp nói: “Ngày mai nghỉ một ngày, ngày kia thứ Hai đi học chính thức.
Đừng ai đến muộn, nếu không đừng trách thầy không nương tay”
Cả lớp: “”
Với cái khí thế này mới có cảm giác thầy là chủ nhiệm lớp thật sự.
Được nghỉ một ngày, nhóm Viên Viện rủ nhau đi dạo phố. Ngọc Khê đã viết xong
kế hoạch, định bàn bạc với chị họ về sự nghiệp kiếm tiền vĩ đại nên từ chối.
Mấy cô nàng Viên Viện cười hi hi: “Bọn tớ hiểu mà, muốn đi hẹn hò chứ gì”
Ngọc Khê chẳng còn tâm trạng đâu mà giải thích, xua tay đuổi khéo: “Đi nhanh đi
các cô nương”
Nhóm Viên Viện đi rồi, Lôi Âm cũng bị lôi đi theo. Trong phòng chỉ còn lại Ngọc
Khê. Cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra ngoài gọi điện thoại.
Nhưng vừa đi đến cổng trường, Hà Giai Lệ không biết từ đâu xông ra, đi giày cao
gót, hất cằm gọi: “Bạn học Lữ Ngọc Khê!”
Ngọc Khê siết chặt túi xách trong tay. Cô đã nghĩ đến đủ mọi khả năng bà ta tìm
đến mình.