Hà Giai Lệ đánh giá Ngọc Khê. Đây là con gái bà ta, đứa con gái mà bà ta muốn
quên đi. Năm xưa nếu không có đứa bé này, bà ta cũng sẽ không bị ép phải sinh
con, nói không chừng có thể về thành phố sớm hơn một năm. Bà ta ghét đứa con
này từ tận đáy lòng.
Mấy hôm nay bà ta cũng không rảnh rỗi, đã nhờ bạn bè tra cứu hồ sơ trường học
của Ngọc Khê. Cột “Cha” ghi Lữ Mãn, người đàn ông vô dụng đó.
Điều khiến bà ta tức anh ách là cột “Mẹ” lại ghi tên Trịnh Cầm.
Năm xưa bà ta biết Trịnh Cầm có ý với Lữ Mãn nên đã cố tình tỏ tình trước. Lúc
đó Lữ Mãn rất có giá, đẹp trai lại tháo vát, bà ta lấy được Lữ Mãn cũng đắc ý lắm.
Đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Trịnh Cầm, trong lòng bà ta sảng
khoái vô cùng. Một người thành phần gia đình không tốt, dựa vào đâu mà sống tốt
hơn bà ta chứ.
Bây giờ không còn nói đến chuyện thành phần nữa, nhưng bà ta đã quen đè đầu
cưỡi cổ Trịnh Cầm. Chỉ có dìm Trịnh Cầm xuống, bà ta mới cảm thấy mình cao
cao tại thượng.
Giờ Trịnh Cầm lại thành vợ của Lữ Mãn, bà ta có cảm giác như nuốt phải ruồi bọ.
Tuy năm xưa bà ta bị vẻ ngoài của Lữ Mãn lừa gạt, nhưng đó cũng từng là chồng
bà ta, Trịnh Cầm sao dám lấy Lữ Mãn chứ!
Ngọc Khê đứng đó một phút, chỉ nhìn sắc mặt thay đổi liên tục, vặn vẹo vì ghen
tuông của Hà Giai Lệ thôi cũng thấy thật xấu xí. Cô im lặng lướt qua Hà Giai Lệ,
sau này tránh xa bà ta ra một chút thì hơn.
Hà Giai Lệ túm lấy áo Ngọc Khê, sau đó như chạm phải dịch bệnh vội buông ra
ngay, giấu tay ra sau lưng chùi chùi, cười gượng: “Chất lượng quần áo này của
mày kém quá, sờ vào ráp cả tay”
Ngọc Khê nổi giận. Bộ quần áo này là mẹ kế chắt chiu từng đồng mua tặng cô làm
quà nhập học. Cô trừng mắt: “Bà có tư cách gì mà bình phẩm quần áo của tôi? Bà
tưởng bà là ai?”
Mặt Hà Giai Lệ đen lại. Tuy không muốn nhận con nhưng con gái lại dám nói với
mẹ như thế, bà ta tức đến nỗi giơ tay lên, định giáng cho cô một cái tát.
Ngọc Khê đâu có ngu mà đứng yên chịu đòn. Đôi tay quanh năm làm lụng của cô
khỏe hơn Hà Giai Lệ nhiều. Cô chụp lấy cổ tay bà ta: “Đánh tôi á? Bà có tư cách
gì mà đánh tôi? Bà chạm vào quần áo tôi chê ráp tay, tôi chạm vào bà còn sợ
bẩn tay tôi đây này”
Nói xong, Ngọc Khê hất tay Hà Giai Lệ ra, ra sức lau lòng bàn tay vào quần áo,
hừ lạnh một tiếng. Nếu không phải còn lý trí, cô thật sự muốn đánh cho Hà Giai
Lệ một trận.
Cô cũng hiểu ra rồi. Hà Giai Lệ rõ ràng đến tìm cô, chắc chắn đã biết cô là ai.
Thấy cô không có giá trị lợi dụng, bà ta cũng chẳng thèm diễn vai người mẹ áy
náy nữa, thẹn quá hóa giận liền động thủ.
May mắn cô đã chết một lần, nhìn thấu bộ mặt thật nên không còn đau lòng
nữa.
Ngọc Khê nghiến răng, xoay người rảo bước bỏ đi, càng đi càng nhanh để xả cơn
giận trong lòng. Cô cảm thấy Hà Giai Lệ thật nực cười.
Hà Giai Lệ ngây ngốc nhìn con gái bỏ đi, tức tối quăng cái túi xách mấy cái, thở
hồng hộc. Con gái ruột mà dám vô lễ với mẹ như thế, nhất định là do bà già họ Lữ
nói xấu bà ta, còn có cả Trịnh Cầm nữa, chắc chắn là Trịnh Cầm dạy hư nó.
Hà Giai Lệ hoàn toàn không nghĩ đến việc mình chưa bao giờ thừa nhận thân
phận, lại còn giữ thái độ khinh thường như thế, đổi lại là ai cũng sẽ nổi giận.
Hà Giai Lệ quay người, không muốn để ý đến Ngọc Khê nữa. Nhưng nghĩ đến kế
hoạch của mình, bà ta chỉ có thể cắn răng chờ đợi cơ hội khác.
Ngọc Khê đi nhanh một lúc, cơ bắp mỏi nhừ, mồ hôi túa ra như tắm. Cơn giận
trong lòng cũng tan biến theo mồ hôi. Cô hít sâu vài hơi thư giãn, tâm trạng tốt lên
không ít.
Ngọc Khê không đến bưu điện gọi điện thoại, chủ yếu là vì ở đó đông người và
lộn xộn. Cô tìm thấy một bốt điện thoại công cộng ở cuối phố. Bốt điện thoại mũ
vàng mới được lắp đặt hai năm nay, vẫn còn mới tinh.
Đây là điều mới mẻ, là nét cảnh quan của thủ đô. Đời trước, Ngọc Khê đã đến
đây rất nhiều lần, muốn gọi điện về nhà, đáng tiếc đứng bên trong mà chưa một
lần dám nhấc ống nghe lên.
Ngọc Khê lấy cuốn sổ tay ra, trên đó ghi số điện thoại văn phòng của chị họ, rồi
nhét đồng xu vào khe.
hoachhtml]
Đời trước chưa dùng bao giờ, đời này sờ vào thấy thao tác cũng đơn giản. Cô
thuận lợi quay số, chờ đợi kết nối. Điện thoại được nhấc máy, Ngọc Khê nói:
“Chào chị, em muốn gặp Chu Linh Linh, em là em họ của chị ấy”
Chu Linh Linh cười: “Tiểu Khê, chị là chị họ em đây”
Ngọc Khê: “. Em còn tưởng người khác nghe máy cơ!”
Chu Linh Linh cười khanh khách: “Chị có văn phòng riêng mà, em quên rồi à, chị
là con gái ông chủ đấy nhé!”
Ngọc Khê sững sờ: “Chị họ, chẳng phải cô cả bảo chị học kế toán, làm trong đơn
vị sự nghiệp nhà nước sao?”
Ngón tay Chu Linh Linh xoắn dây điện thoại: “Chị nghỉ việc rồi. Em trai còn nhỏ
quá, chị về nhà máy làm kế toán, tiện thể giúp trông nom nó”
Tai Ngọc Khê giật giật. Chị họ học trung cấp, không thi đỗ đại học, học kế toán.
Chị họ thích cuộc sống an nhàn, thích bát cơm sắt biên chế nhà nước.
Nhưng qua vài lần nói chuyện, chị họ thay đổi rất nhiều. Kết hợp với những lời
hôm nay, cô phát hiện nhà cô cả chắc chắn có biến cố.
Nhớ lại lời ba nói, cô mím môi, chắc chắn có liên quan đến dượng cả.
Chu Linh Linh không muốn nhắc những chuyện phiền lòng này với em họ, mẹ cô
cũng dặn không được để người nhà ở quê biết. Cô cười nói: “Quân sự xong rồi
hả? Muốn bàn chuyện gì với chị thế?”
Ngọc Khê nén sự nghi hoặc xuống, một tay lật giở cuốn sổ: “Chị họ, chị biết đấy,
em thi vào trường Điện ảnh. Nữ sinh trong trường rất nhiều, không phải ai cũng
có tiền mua quần áo đẹp để đi thử vai hay tham gia sự kiện, cho nên em muốn
mở một cửa hàng”
Chu Linh Linh cũng không phải tay mơ chốn quan trường, về nhà máy cũng tiếp
xúc không ít mánh khóe kinh doanh: “Cho nên em muốn bán quần áo cũ à?”
Ngọc Khê lắc đầu: “Không phải, em không bán, em định mở cửa hàng cho thuê
quần áo. Mọi người đến chỗ em thuê đồ. Chị họ, chị cũng biết mà, đều là học sinh
cả, quần áo đẹp thì vài trăm tệ, đồ nhập khẩu thời thượng chút cũng phải hơn một
trăm. Sinh viên không có nhiều tiền thế, lại muốn mặc đẹp để lên hình gây chú ý.
Em nghĩ mở cửa hàng kiểu này chắc chắn sẽ có khách”
Đời trước, Ngọc Khê không ít lần nghe các đàn chị than thở, đi chạy vai quần
chúng kiếm được chút tiền còn chưa đủ mua một bộ trang phục tử tế.
Hơn nữa mua một bộ cũng chỉ mặc được một lần, lần thứ hai mặc lại thì ngại, tâm
lý so bì mà. Bỏ ra mấy trăm tệ chỉ để mặc một lần thì quá phí phạm.
Phần lớn sinh viên chưa ký hợp đồng với công ty quản lý nên vẫn phải tự lực
cánh sinh.
Ngọc Khê kết hợp những gì nghe được ở đời trước, lại nghe chị họ có nhiều quần
áo cũ nên nảy ra ý tưởng cho thuê quần áo. Càng tính toán càng thấy khả thi.
Hơn nữa cô dù sao cũng sống thêm ba năm, biết được sự thay đổi của xu hướng
thời trang trong ba năm tới. Đây là tài sản của cô, cô có thể dùng cách phối đồ
mới mẻ độc đáo để tái sử dụng quần áo cũ.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ngọc Khê hào hứng trình bày ý tưởng, lúc cao hứng còn múa tay múa chân.
Chu Linh Linh nghe mà trợn mắt há hốc mồm. Cô từng nghe nói bán quần áo cũ,
nhưng cho thuê quần áo thì là lần đầu tiên nghe thấy. Cô cau mày: “Nhưng nguồn
khách thì sao? Em không thể chỉ dựa vào trường Điện ảnh được. Đâu phải ai
cũng đi diễn vai quần chúng hay tham gia sự kiện đâu. Một tháng được vài đơn
thì còn chưa đủ chi phí ấy chứ!”
Mắt Ngọc Khê sáng lấp lánh: “Em nghĩ rồi ạ. Gần trường Điện ảnh còn có trường
Múa, và một số trường nghệ thuật khác nữa, nguồn khách là đủ. Sau này, em
cũng tính rồi, nếu cái này thành công, em định làm thêm mảng trang phục biểu
diễn nữa”
Chu Linh Linh nghe vậy thì yên tâm: “Chỗ chị có rất nhiều quần áo cũ, để chị về
đóng gói gửi sang cho em, toàn là đồ nhập khẩu đấy, còn có cả đồ công sở nữa.
Chị sẽ tìm bạn bè kiếm thêm ít quần áo không mặc đến nữa”
Ngọc Khê: “Cảm ơn chị họ. Nhưng em không thể lấy không quần áo của chị được.
Cửa hàng của em, chị góp quần áo, em chịu trách nhiệm quản lý, cửa hàng này
chúng ta mỗi người một nửa”
Ngọc Khê đang đợi chị họ trả lời thì “cốc cốc”, tiếng gõ vào kính bốt điện thoại
làm cô giật bắn mình.