Phản ứng đầu tiên của Ngọc Khê là quay người chui tọt vào lại trong quán, nhưng
đã muộn. Cô thật sự buồn bực, đây là cái duyên phận mẹ con quái quỷ gì vậy? Đi
đến đâu cũng gặp nhau, cô lắc đầu, chắc chắn là nghiệt duyên!
Hà Giai Lệ mồ hôi nhễ nhại, lớp trang điểm trên mặt nhòe nhoẹt, tức đến đau cả
tim gan.
Bà ta đứng ở cổng trường như con ngốc, không dám rời đi nửa bước vì sợ bỏ lỡ
Lữ Ngọc Khê, nhưng đợi mãi chẳng thấy bóng dáng đâu.
Ngẫm lại mới thấy, chắc là nó đi chơi rồi, biết bao giờ mới về!
Bà ta còn ngu ngốc đứng chờ, đúng là tức đến mức chỉ số thông minh tụt dốc
không phanh. Trong lòng càng hận đứa con gái chưa từng nuôi nấng ngày nào.
Quả nhiên không phải tay mình nuôi thì không thể cùng một lòng được.
Giờ gặp nhau rồi, nó còn định trốn bà ta. “Mày đứng lại đó cho tao!”
Ngọc Khê chẳng thèm để ý, ngược lại Niên Quân Mân đứng lại, ánh mắt không
thiện cảm nhìn Hà Giai Lệ.
Trước kia Niên Quân Mân còn kiêng nể cảm nhận của Ngọc Khê, nhưng giờ thái
độ của Ngọc Khê đã rõ ràng, anh chỉ cần đứng cùng chiến tuyến với cô là được.
Hà Giai Lệ không phải loại dễ bị dọa. Ánh mắt bà ta đảo qua đảo lại giữa Ngọc
Khê và Niên Quân Mân. Không hề có cơn thịnh nộ, cũng không có ý định quản lý
con gái tiếp xúc với con trai, ngược lại bà ta cười khẩy, châm chọc nói: “Mẹ mày
dạy mày thế à? Mới vào đại học đã đi chơi với con trai rồi?”
Mặt Ngọc Khê sầm xuống, có nhận thức mới về Hà Giai Lệ. Người đàn bà này
không chỉ đạo đức giả mà tư tưởng còn dơ bẩn. “Bác gái, đầu óc bác có bệnh thì
đi chữa đi, ai bác cũng muốn quản à? Tôi nói cho bác biết, mẹ tôi rất tốt. Đây là vị
hôn phu của tôi. Đừng tưởng bản thân dơ bẩn thì nghĩ ai cũng giống mình”
Hà Giai Lệ tức run tay. Điều khiến bà ta tức giận nhất là con gái ruột của mình lại
gọi con tiện nhân Trịnh Cầm là mẹ, còn thân thiết như vậy.
Hà Giai Lệ tức quá hóa cuồng: “Tao mới là” Sau đó bà ta nghẹn lời, bà ta không
thể nhận nó được.
Ngọc Khê cố ý hỏi: “Bác mới là cái gì?”
Hà Giai Lệ bị Ngọc Khê nhìn chằm chằm đến mức chột dạ. Hôm nay làm ầm ĩ thế
này khác xa với dự tính của bà ta, chỉ đành tìm cơ hội khác vậy. Bà ta hừ một
tiếng, quay người bỏ đi.
Niên Quân Mân đợi Hà Giai Lệ đi xa mới lo lắng nhìn Ngọc Khê: “Cô không sao
chứ?”
Ngọc Khê giơ ngón tay cái lên: “Yên tâm đi, tôi không sao. Tôi mà vì bà ta đau
lòng thì thà tìm sợi bún treo cổ còn hơn! Không đáng!”
Niên Quân Mân cười khẽ, lồng ngực rung lên. Ngọc Khê nhướng mày: “Tôi nói
buồn cười lắm à?”
“Chỉ là không ngờ cô cũng có khiếu hài hước đấy”
Ngọc Khê nén ý muốn trợn trắng mắt: “Anh chưa thấy hài hước thật sự đâu.
Nhưng mà, tôi kể cho anh nghe chuyện hài nhạt nhé”
“Ồ, kể nghe thử xem nào?”
Ngọc Khê kể chuyện Lôi Âm ngất xỉu, bắt chước y hệt kiểu hài hước nhạt nhẽo
của huấn luyện viên, nhân tiện phàn nàn: “Lúc ấy nghe xong tôi suýt thổ huyết,
chẳng buồn cười tí nào”
Ý cười trong mắt Niên Quân Mân không giấu được. Ngọc Khê tươi tắn hơn mấy
hôm trước nhiều, trong mắt không còn vẻ tâm sự nặng nề nữa.
Niên Quân Mân vừa nghe Ngọc Khê kể chuyện vui lúc tập quân sự vừa không
quên quan sát xung quanh. Anh ngẩng đầu nhìn lên: “Cô thuê cửa hàng, vậy thuê
nhà ở có được không?”
Mắt Ngọc Khê sáng lên: “Tư duy tôi hạn hẹp quá. Nhà ở vị trí đẹp cũng được mà”
Niên Quân Mân chỉ vào căn nhà hai tầng trước mặt, chỉ lên tầng trên. Ngọc Khê
nhìn theo, thấy biển “Cho thuê nhà”.
Nhà hai tầng ở đây rất ít nên khá bắt mắt. Tầng dưới là cửa hàng, tầng trên là nhà
ở. Ngọc Khê động lòng. Vị trí cao, dễ nhìn thấy, làm biển hiệu to hơn chút nữa thì
không lo không thu hút sự chú ý.
“Đi, lên xem thử”
Theo cầu thang gỗ cọt kẹt đi lên tầng hai. Tầng này có khá nhiều hộ gia đình sinh
sống, căn cho thuê là căn ngoài cùng.
Gõ cửa, một người phụ nữ trung niên bước ra, cười nói: “Đến xem nhà à, mau
vào đi”
Ngọc Khê bước vào trước. Nhà không lớn, căn hộ nhỏ hai phòng ngủ, hơn ba
mươi mét vuông, nhìn một cái là thấy hết.
Người phụ nữ vội vàng giới thiệu: “Nhà này của cô thích hợp nhất cho vợ chồng
son mới cưới. Nếu không phải nhà mới đã xong thì cô cũng chẳng nỡ chuyển đi
đâu!”
dien-thoaihtml]
Ngọc Khê định giải thích thì Niên Quân Mân kéo tay cô lại, mở miệng hỏi: “Chị ơi,
tiền thuê bao nhiêu ạ? Thanh toán thế nào?”
“Ba tháng đóng một lần, mỗi tháng 50 tệ. Mọi người đều biết giá thuê nhà ở thủ
đô tăng nhanh lắm, cô không lấy tiền đặt cọc, nhưng cứ ba tháng phải điều chỉnh
giá thuê theo thị trường một lần”
Ngọc Khê tính toán trong lòng. Ba tháng là 150 tệ, sửa sang thêm vài trăm tệ nữa,
cô vẫn còn dư lại một ít tiền vốn lưu động.
Nhà hơi nhỏ nhưng vị trí đẹp, cân nhắc kỹ thì căn này là thích hợp nhất.
Ngọc Khê không nói thuê ngay: “Chị ơi, để bọn em bàn bạc chút đã ạ”
Người phụ nữ không nắm bắt được ý định của hai người trẻ tuổi, nói khoa trương:
“Chỗ này của cô đắt khách lắm đấy, không tính hai cháu thì đã có mấy tốp đến
xem rồi, muốn thuê thì phải nhanh lên”
“Vâng, cảm ơn chị”
Xuống lầu, Ngọc Khê nói: “Tìm chỗ ăn cơm đã”
“Được”
Tùy tiện vào một quán mì, gọi món xong, Niên Quân Mân nói: “Vốn dĩ tôi không
muốn hỏi, nhưng cô ở thủ đô không có người thân, mở cửa hàng cần không ít
tiền. Tôi lớn tuổi hơn cô, nếu cô tin tưởng tôi, tôi có thể tham mưu giúp cô. Cô
định mở cửa hàng gì?”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ngọc Khê tin tưởng Niên Quân Mân, cũng không giấu giếm, nói ra ý tưởng của
mình. Niên Quân Mân nhìn Ngọc Khê thần thái phi dương thì yên tâm. Anh chỉ sợ
Ngọc Khê vì muốn kiếm tiền mà nhất thời bốc đồng. Anh nói: “Cô nói vậy thì căn
nhà vừa xem rất thích hợp đấy”
Ngọc Khê khuấy bát mì: “Đúng thế, giá cả cũng rất hợp lý. Căn đầu tiên xem là tốt
nhất nhưng tôi không có nhiều tiền thế”
“Tôi có thể cho cô mượn”
“Đừng, anh đã cho mượn không ít rồi, tôi không muốn tạo thêm gánh nặng cho
mình nữa. Hiện tại tôi có bao nhiêu tiền thì làm bấy nhiêu việc, đi từng bước một
thôi”
Niên Quân Mân cười: “Tôi phát hiện ra cô trưởng thành rồi đấy”
Ngọc Khê trừng mắt: “Tôi thành niên rồi, đương nhiên là trưởng thành”
“Không, ý tôi là tuổi tâm lý ấy. Lần trước gặp còn trẻ con lắm, mới nửa tháng
không gặp mà suy nghĩ chín chắn hơn nhiều”
Ngọc Khê sững sờ, cẩn thận nhớ lại, hình như đúng là chín chắn hơn thật: “Mau
ăn đi, ăn xong rồi đi đặt cọc nhà”
“Được”
Bát mì nhoáng cái đã hết sạch. Ăn no rồi không chần chừ nữa. Lúc đi ra, Ngọc
Khê cầm sẵn 300 tệ trên tay, chỉ sợ căn nhà ưng ý bị người khác thuê mất nên
mang theo tiền đặt cọc.
Giờ thì hay rồi, ký hợp đồng luôn.
Hợp đồng viết tay, yêu cầu của hai bên đều được ghi vào. Ngọc Khê cũng thêm
vào mấy điều khoản: ghi rõ mục đích thuê nhà để mở cửa hàng quần áo, tránh
sau này chủ nhà lấy cớ này vi phạm hợp đồng; nếu chủ nhà muốn lấy lại nhà phải
thông báo trước nửa tháng để cô có thời gian tìm chỗ mới.
Cuối cùng, việc muốn sửa sang đơn giản cũng được ghi vào để tránh rắc rối về
sau, chủ nhà không thể bắt chẹt cô.
Người phụ nữ xem qua, khen: “Cô bé tâm tư tỉ mỉ thật đấy, cậu trai này có phúc
nha!”
Niên Quân Mân nhìn Ngọc Khê mặt đỏ bừng, vẻ mặt đầy tự hào: “Cô ấy rất tốt”
Người phụ nữ tìm người làm chứng ký tên, lại ra tổ dân phố đăng ký, giao chìa
khóa cho Ngọc Khê, hợp đồng hoàn tất.
Buổi chiều Ngọc Khê giúp người phụ nữ dọn đồ chuyển đi, dọn dẹp sơ qua một
chút là hết buổi chiều. Khóa cửa, Ngọc Khê lau mồ hôi, áy náy nói: “Hôm nay cảm
ơn anh, đi, tôi mời anh đi ăn món gì ngon ngon”
Niên Quân Mân nhìn đồng hồ: “Không kịp rồi, tôi đưa cô về trường trước đã. Hơn
nữa cô không cần phân biệt rạch ròi với tôi như thế”
Ngọc Khê: “”
Bọn họ thân thiết đến mức không cần phân biệt rạch ròi sao? Hình như không
giống như cô nghĩ lắm!
Ngọc Khê lâng lâng được đưa về phòng ngủ, ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng Niên
Quân Mân đi xa.
Dì quản lý mở cửa sổ, vội vàng gọi: “Bạn học Lữ về đúng lúc quá, người nhà gọi
điện này”