Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên

Chương 36: Không có ký ức



Ngọc Khê nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy Niên Quân Mân hiếm khi mặc đồ

thường phục rất thoải mái, tay vừa gõ vào kính buông xuống. Ngọc Khê tức

phồng má, vỗ ngực trừng mắt: “Người dọa người chết người đấy biết không

hả!”

Niên Quân Mân mất tự nhiên ho khan một tiếng. Anh oan uổng quá, vừa rồi anh

có gọi nhưng Ngọc Khê chăm chú quá nên không nghe thấy, anh chỉ còn cách gõ

kính. Anh áy náy lùi lại một bước.

Chu Linh Linh hỏi: “Em nói chuyện với ai thế?”

Ngọc Khê đỏ mặt: “Niên Quân Mân ạ, chị cũng biết anh ấy đấy”

Chu Linh Linh “ồ” lên một tiếng kéo dài: “Cái cậu bé hồi nhỏ cứ vây quanh em

suốt ấy hả?”

Ngọc Khê chớp mắt, đầu óc trống rỗng: “Sao em không biết nhỉ? Một chút ấn

tượng cũng không có?”

Chu Linh Linh cười: “Lúc đó em còn bé quá, sao mà nhớ được. Chị nói cho em

biết nhé, hồi đó chị muốn bế em cũng không được, thằng nhóc đó giữ em kỹ lắm”

Ngọc Khê cẩn thận nhớ lại. Một hai tuổi thì đúng là không có ký ức. Sau này Niên

Quân Mân rời đi, tuy mấy năm đầu dịp lễ tết có về vài lần nhưng cô cũng không

để tâm. Điều duy nhất cô nhớ là bọn trẻ con trong thôn đều sợ anh.

Sau này việc học bận rộn, Niên Quân Mân không về nữa. Nếu không nghe chị họ

kể, cô thật không biết Niên Quân Mân từng quý mình như vậy. Quý? Mặt Ngọc

Khê nóng bừng, không nhịn được lén nhìn Niên Quân Mân đang dựa vào gốc cây.

Dáng người Niên Quân Mân không phải kiểu vai u thịt bắp, anh rất gầy nhưng săn

chắc, lại rất sạch sẽ, nhìn rất thoải mái, đặc biệt là khi mặc đồ thường, trông như

sinh viên mới ra trường vậy.

Thấy Niên Quân Mân nhìn về phía mình, Ngọc Khê cuống quýt quay đầu đi, thầm

mắng bản thân. Cô chột dạ cái gì chứ!

Văn phòng Chu Linh Linh có người đưa báo cáo đến. Cô nói với Ngọc Khê: “Chị

phải làm việc rồi. Em nói chia một nửa chị không đồng ý đâu. Chị giúp em sao có

thể đòi chia chác, đừng khách sáo với chị, chúng ta là chị em họ mà”

Ngọc Khê có sự kiên trì của riêng mình: “Nếu chị không nhận thì em đi tìm người

khác gom quần áo vậy”

Chu Linh Linh đau đầu. Cô em họ này đôi khi bướng bỉnh kinh khủng: “Được rồi,

được rồi, chị nhận, nhưng chị không lấy một nửa đâu, cho chị 10% là được rồi”

Ngọc Khê không chịu. Cuối cùng hai bên nhượng bộ, Chu Linh Linh lấy 20%.

Ngọc Khê dọa chị họ, nhưng chị họ cũng dọa ngược lại cô: không đồng ý thì đừng

liên lạc nữa.

Ngọc Khê nghiến răng. Người chị họ dịu dàng trước kia đâu mất rồi? Cô cảm thấy

hơi bị đả kích.

Nhưng kế hoạch kiếm tiền được thực hiện khiến cô rất vui. Nguyện vọng của cô

không nhiều, chỉ cần có thể tự cung tự cấp, dư tiền thì mua đồ bổ dưỡng cho bà

nội là tốt rồi. Đương nhiên nếu kiếm được nhiều, có thể chữa bệnh cho bà nội thì

càng tốt.

Ngọc Khê chưa quên năm sau học phí trường sẽ tăng, không phải tăng vài trăm

mà là tăng vọt lên hơn 3000 tệ. Điều này khiến một số đàn anh đàn chị khoa Diễn

xuất điều kiện không tốt càng thêm túng quẫn.

Tuy không biết học phí các khoa khác thế nào nhưng đoán chừng cũng sẽ không

thấp hơn một ngàn.

Đây cũng là một lý do khác khiến cô tin tưởng vào việc cho thuê quần áo, chỉ là

không thể nói cho chị họ biết mà thôi.

Thời đại này, tuy cải cách mở cửa phát triển nhưng thói quen tiết kiệm đã ăn sâu

vào xương tủy, cái gì thuê được thì tuyệt đối sẽ không mua.

Ngọc Khê gấp sổ lại, nhẹ nhàng đẩy cửa kính ra, nghiêng đầu hỏi Niên Quân

Mân: “Sao anh tìm được tôi thế?”

Niên Quân Mân nhìn Ngọc Khê được ánh nắng bao phủ, nụ cười ngọt ngào của

thiếu nữ làm tan chảy trái tim anh, khóe miệng anh cong lên: “Chỉ có một con

đường này đến trường, tôi đi tới thì vừa vặn nhìn thấy”

Ngọc Khê ôm cuốn sổ: “Tôi không nghĩ anh đến tìm tôi. Nhỡ không gặp được tôi

thì anh chẳng phải đi một chuyến công cốc sao?”

“Thì tôi sẽ đứng ở cổng đợi cô về”

Niên Quân Mân nói rất nghiêm túc. Tiếng ve kêu xung quanh dường như im bặt,

Ngọc Khê chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Lời anh nói là thật lòng.

“Cái đó. nhỡ. nhỡ tôi về muộn, anh không về được đơn vị thì làm sao?”

Niên Quân Mân tiếc nuối khi cô nhóc này lảng tránh ánh mắt mình, anh nhếch môi

cười: “Có thể đi đường đêm mà”

Tai Ngọc Khê đỏ lên. Rõ ràng hai người đứng cách nhau một khoảng, vậy mà cô

cảm giác như anh đang thì thầm bên tai mình, cảm giác tê tê truyền đến tận vành

tai. Cô bước nhanh hai bước: “Trời nóng quá, tôi mời anh uống nước có ga nhé”

“Được”

khong-co-ky-uchtml]

Ánh Trăng Dẫn Lối

Ngọc Khê đi trước như chạy trốn. Rõ ràng cô đi rất nhanh nhưng vẫn cảm nhận

được Niên Quân Mân đang ở ngay sau lưng mình. Bước chân cô càng nhanh

hơn, không nhịn được tự nhéo mình một cái. Đau quá, nước mắt suýt trào ra.

Thảo nào người ta hay tự nhéo mình, đau thật, hít hà một tiếng, trái tim đang bị

Niên Quân Mân kích thích cũng bình tĩnh lại.

Mua chai nước có ga, tu một hơi vào bụng, lạnh thấu tim, cái nóng trong người

tan biến, sảng khoái vô cùng.

Ngọc Khê đôi khi cũng rất nhát gan kiểu đà điểu, quay đầu lại là rụt cổ: “Tôi còn

muốn đi quanh đây xem có cửa hàng nào cho thuê không, nên không đi chơi

được. Đi cùng không?”

Niên Quân Mân uống nốt ngụm nước cuối cùng: “Tôi đi cùng cô, đỡ cho cô bị

lừa”

Ngọc Khê cứng cổ: “Tôi lớn thế này rồi, sao có thể bị lừa được?”

Niên Quân Mân: “Ha ha!”

Ngọc Khê: “”

Được rồi, so với Niên Quân Mân thì tuổi đời của cô đúng là dễ bị lừa thật.

Hai người đi dọc theo con phố. Ngọc Khê không nhịn được hỏi: “Đúng rồi, tôi vẫn

chưa hỏi, anh làm ở đội xây dựng nào thế?”

Niên Quân Mân: “Xây cầu đường”

Ngọc Khê biết hiện tại khắp nơi đều đang xây dựng, bận rộn lắm, thắc mắc sao

Niên Quân Mân lại có kỳ nghỉ, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Niên Quân Mân cũng không giải thích. Lần này anh bị thương nên mới có kỳ nghỉ

dài. Vừa hay dì Trịnh gọi điện, anh không chút suy nghĩ liền về quê ngay. Thật ra

cho dù không bị thương thì trước khi Ngọc Khê vào đại học, anh cũng muốn xin

nghỉ phép.

Lúc đầu Ngọc Khê rất mâu thuẫn với anh, anh định về đơn vị trước rồi từ từ tính

kế. Nhưng không ngờ Ngọc Khê không còn bài xích nữa, niềm vui bất ngờ này

khiến anh thay đổi sách lược.

Anh vô cùng hài lòng với tiến triển hiện tại.

Lúc này, Ngọc Khê đã bước vào một cửa hàng, là quán cơm nhỏ, bên trên treo

biển cho sang nhượng.

Ngọc Khê quan sát cửa hàng, khoảng 60 mét vuông, còn có bếp sau, cộng lại

khoảng 80 mét vuông. Diện tích đủ dùng, vị trí cũng không tồi.

Nhưng tường ám khói dầu, có chỗ đen kịt, bếp cũng cần cải tạo. Sơn sửa và cải

tạo lại sẽ tốn một khoản tiền.

Thêm cả tiền thuê nhà nữa, Ngọc Khê mím môi, vốn của cô vẫn còn quá ít.

Ông chủ tưởng khách đến ăn cơm: “Cháu ơi, quán không bán nữa, muốn ăn cơm

thì sang bên cạnh nhé!”

Ngọc Khê tò mò: “Vị trí này tốt thế, sao chú không bán nữa ạ?”

Ông chủ thở dài: “Giờ buôn bán không dễ như lúc đầu, vật giá leo thang, yêu cầu

của khách cũng cao. Tay nghề như chú không đặc sắc lắm, chỉ có thể bị đào thải

thôi. Cả nhà chú định về quê ở miền Nam, nghe nói miền Nam phát triển nhanh

hơn!”

Ngọc Khê thật sự ưng ý cửa hàng này: “Ông chủ, cháu thấy chú treo biển sang

nhượng, cửa hàng này giá bao nhiêu ạ?”

Ông chủ cũng không mất kiên nhẫn, cười nói: “Chỗ này của chú còn một năm

rưỡi tiền nhà nữa mới hết hạn. Tiền nhà đóng một lần ba năm nên rẻ hơn chút,

mỗi tháng một trăm tệ, điện nước tự trả. Chú không định quay lại nữa nên muốn

tìm người trả một cục luôn”

Ngọc Khê im lặng. Tiền thuê nhà cô còn trả không nổi, nói gì đến sửa sang. Muốn

sửa sang ít nhất phải gom thêm một ngàn tệ nữa.

Ngọc Khê cười, cảm ơn ông chủ.

Niên Quân Mân nheo mắt: “Cô muốn thuê cửa hàng à?”

Ngọc Khê “ừ” một tiếng, đi ra khỏi quán thì mặt đen lại khi nhìn thấy người đang

đi tới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.