Cô thả mình xuống đệm mềm, bực bội kéo chăn lên, đột nhiên chợt nhớ ra có gì
đó không đúng, anh già tự cho mình giả vờ rất hoàn hảo nhưng giọng nói khàn
khàn vừa rồi rõ ràng đã bán đứng tâm tình của anh.
Vả lại đi tắm mang theo giấy vệ sinh để làm cái gì?
Lục Mạn Mạn đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Quả nhiên người đàn ông vốn chỉ tắm rửa có mấy phút, bây giờ nửa tiếng mới trở
ra với cơ thể đầy hơi nước.
Lúc này Lục Mạn Mạn đã tắt đèn giả vờ ngủ.
Chillllllll girl !
Cô chờ đợi trong bóng tối, cho đến khi chiếc đệm bên cạnh chìm xuống, hơi thở
của người đàn ông dần trở nên nhẹ nhàng và đều đặn, cô mới lơ đãng trở mình,
thoắt cái lăn vào lòng người đàn ông.
Hô hấp của anh cứng lại, rõ ràng đã bị đánh thức.
Lục Mạn Mạn không quan tâm, một bàn tay mềm mại trơn nhẫn trượt xuống áo
ngủ, dán lên chiếc eo dù nằm xuống cũng cảm giác được sự mạnh mẽ của anh.
Anh nắm lấy tay cô.
Xúc cảm đúng là thích mê.
Nếu nói lần trước Lục Mạn Mạn ngủ lộn xộn là hành vi trong vô thức, vậy lần này
đúng là thật sự có dự mưu.
Lục Mạn Mạn trong lúc ngủ bất mãn khịt mũi, hất tay anh ra, lại luồn tay vào, lần
này không sờ eo mà chạm xuống dưới.
Nhưng cổ tay rất nhanh đã bị bàn tay thon dài có lực của người đàn ông nắm lấy,
sau đó dùng sức kéo ra.
Chu Nghiêm Phong hiển nhiên không đoán trúng kết quả, những tưởng nhiều lắm
chỉ lát nữa cô sẽ yên tĩnh, nhưng cuối cùng.
Cô vô thức sờ soạng hai cái.
Hơn nửa đêm Lục Mạn Mạn lại cố ý trêu chọc anh hai lần, không phải đưa chân
qua bất cẩn đá chỗ đó thì là đặt chân lên, kẹp lại bằng bắp đùi.
Chu Nghiêm Phong khẽ điều chỉnh nhịp thở trong bóng tối.
Lục Mạn Mạn đưa lưng về phía anh khẽ nhấch môi, quả nhiên sao mà không có
phản ứng được.
Lực quá mạnh, Lục Mạn Mạn đang ngủ bị đau, vội vàng ném anh ra, trở mình yên
tĩnh.
Trong vài ngày tới, Lục Mạn Mạn cuối cùng cũng có thể vui vẻ lập nghiệp. Chuyến
này đi là mấy ngày không về.
Đây là điều Lục Mạn Mạn muốn, anh già ở nhà cô chỉ nhìn mà không ăn được,
ngược lại làm chướng ngại vật cho sự nghiệp của cô, còn không bằng đừng về.
mang-theo-nhai-con/36.html]
Chu Nghiêm Phong một đêm tắm nước lạnh hai lần, sắp đến rạng sáng có lẽ thật
sự chịu không nổi nữa, dứt khoát đứng dậy rời đi.
Đúng như dự đoán của cô, sau khi quan niệm chăm sóc da của cô được truyên
xa, những người phụ nữ thích chưng diện đã đổ xô đến khu nhà ở.
Tất nhiên Chu Chi Chi cũng siêng chạy tới chạy lui, nhưng đứa trẻ như con bé
tạm thời không giúp được gì nhiều.
Sáng nay tiếp đãi chừng mười người, để bổ sung thể lực cho Lục Mạn Mạn, buổi
trưa dì Điền đặc biệt làm món canh vịt măng thơm ngon bổ dưỡng.
Cùng nụ cười ngọt ngào với tiêu chuẩn tám cái răng cung cách phục vụ niềm nở,
chu đáo và vô số bí quyết dưỡng da, nơi này của cô nghiễm nhiên trở thành điểm
tụ tập yêu thích của những chị em cùng chí hướng mê làm đẹp để trao đổi kinh
nghiệm sống và bí quyết dưỡng da.
Vì vậy, bản thân Lục Mạn Mạn đã là một tấm biển quảng cáo sống.
Mấy ngày nay mỗi lần Lục Mạn Mạn bận không hết việc, dì Điền và Chu Bỉnh đều
đến kịp giúp một tay.
Hơn nữa Lục Mạn Mạn không chỉ xinh đẹp mà làn da cũng trắng nõn nhẫn nhụi,
đến lỗ chân lông cũng không thấy, người phụ nữ nào không muốn có được làn da
trắng nõn như vậy sau khi chăm sóc da chứ.
Lục Mạn Mạn làm người luôn hào phóng, nếu người khác đối xử tốt với cô một
phần, cô tất sẽ đối tốt với người khác gấp bội, đương nhiên ngược lại nếu ai đó
đối sử tệ với cô, cô có thù tất báo, rất keo kiệt.
Dì Điền chịu thương chịu khó làm hết mọi việc, Lục Mạn Mạn sẽ không để dì ấy
chịu thiệt, tuy nói không cần Lục Mạn Mạn phải ra khỏi nhà, nhưng mỗi lần dì
Điền ra ngoài mua thức ăn, Lục Mạn Mạn sẽ lấy cớ muốn ăn cái gì để dì ấy mang
về, sau đó cho thêm mấy đồng.
Dì Điền từ chối vài lân mới nhận rồi làm việc càng thêm tích cực.
Về phần Chu Bỉnh, cái nhìn của Lục Mạn Mạn đối với cậu nam chính nhỏ này
đúng là có sự thay đổi, tưởng cậu bé ăn nhờ ở đậu, lấy lòng người thím này chỉ là
bắt đắc dĩ, kết quả không ngờ nó đối xử với cô rất chân thành.
Hơn nữa có lần Chu Bỉnh đưa em gái đi nghe băng ghi âm tiếng Anh, Lục Mạn
Mạn vô tình bại lộ trình độ tiếng Anh của mình, cậu bé nhìn cô bằng ánh mắt lấp
lánh sáng rực, sùng bái khỏi nói.
Sau đó Chu Bỉnh rảnh thì giúp cô một tay, cô rảnh thì luyện nói tiếng Anh với cậu
bé.
Dưới một mái hiên mọi người cũng vui vẻ hòa thuận.
Dì Điền bưng canh vịt măng lên bàn, nhìn Lục Mạn Mạn mệt mỏi ngồi phịch trên
ghế, lại là vẻ mặt chán ăn này, dì ấy bèn múc cho Lục Mạn Mạn một chén canh vịt
măng trước, lúc này không gọi đồng chí Lục nữa mà đổi thành Tiểu Lục.
Dì ấy nói: “Tiểu Lục, món măng này khai vị, vịt này là vịt già nuôi ở quê, dinh
dưỡng lắm, cháu mau nếm thử xem mùi vị thế nào”
Chu Chi Chi ngồi quỳ trên ghế đang giúp thím xoa bóp bả vai bằng đôi tay bé nhỏ,
giọng sữa lúng búng nói: “Thím ăn đi, ăn no mới có sức!”
Chồng cũ?
Sau đó nhận lấy canh từ trong tay dì Điền nói: “Dì Điền, dì cũng vất vả rồi, cũng
tới giờ rồi, mau ăn cơm đi”