Lục Mạn Mạn trợn mắt ở sau lưng anh một cái, chuyện của chú bác cô dì lần
trước, bất kể thế nào qua điện thoại anh cũng đồng ý rất nhanh, bây giờ chuyện
liên quan đến công việc sự nghiệp của cô, anh ngược lại ra sức khước từ.
Lục Mạn Mạn càng chắc canh suy đoán trong lòng, gã già này không muốn cô tự
lập nghiệp.
Nói xong sải bước lên lâu.
Trước hết phải đá văng chướng ngại vật là anh ra.
Chu Nghiêm Phong nghe tiếng ngước mắt lên liên thấy lưng cô lộ ra một mảng da
thịt trắng như tuyết, dưới ánh đèn bóng loáng không hề tỳ vết, tản ra ánh sáng dịu
dàng trong suốt.
Lục Mạn Mạn cầm một lọ sữa dưỡng thể đựng trong bình thủy tinh, đôi môi đỏ
mọng hơi hé mở, lộ ra hàm răng trắng như ngọc, gọi anh: “Lưng em bôi không tới,
giúp em với nhé?”
Chu Nghiêm Phong trở lại thư phòng sắp xếp một ít tài liệu rồi đi tắm, trước khi
vào phòng tắm, anh quay lại phòng Lục Mạn Mạn lấy áo ngủ.
Kem dưỡng da mặt bôi lên mặt và cổ, sữa dưỡng thể tự chế bôi lên cánh tay và
chân, sau đó chỉ còn lại lưng.
Nói xong không đợi gã đàn ông đồng ý, cô đã xoay người sang, ngón tay trắng
nõn mềm mại thong dong vén áo sau lên.
Lục Mạn Mạn thầm hạ quyết tâm rồi theo lên lầu tắm rửa. Cô cố ý thay một bộ đồ
ngủ với áo ngoài và quần đùi, sau khi tắm xong, cô trở vê phòng, ngồi trước bàn
trang điểm sấy tóc và bắt đầu chăm sóc da.
Khác với cơ lưng rộng rãi và vững chãi, là hiện thân cho sức mạnh của của nam
giới, lưng của phụ nữ hẹp và mảnh, sống lưng duyên dáng uyển chuyển, hai bên
xương bả vai như hai cánh bướm mỏng manh như muốn cất cánh bay lên, bộc lộ
sự tinh tế và hấp dẫn của phái nữ.
Lần đầu tiên, tâm mắt Chu Nghiêm Phong chưa chạm vào đã dời đi.
Mãi đến khi Lục Mạn Mạn hơi nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy?”
Chu Nghiêm Phong mới hoàn hồn.
Lục Mạn Mạn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu không phải do không tự với tới được, em
đây cũng không phiền anh làm gì”
Tính sau khi bị anh từ chối, cô sẽ khen ngợi chồng người khác trong nhà biết
cách quan tâm chăm sóc người yêu thế nào.
Kết quả, gã đàn ông không biết có phải là không muốn nghe cô tiếp tục lải nhải
nữa hay không, một lúc sau chậm rãi ngồi xuống mép giường sau lưng cô.
Anh cầm lấy sữa dưỡng thể trong tay cô, hỏi: “Thoa thế nào?”
Lục Mạn Mạn suýt nữa không nhịn được cười.
Dù gã đàn ông có quyền lực đến đâu thì tư tưởng của anh cũng bị thời đại hạn
chế. Ở thời đại này, chuyện phòng the người ta giữ kín như bưng, người có hiểu
biết về nó đã ít lại càng ít hơn huống chỉ là phim ảnh khiêu dâm, sách truyện đồi
trụy đào ba tấc đất cũng không đào nổi một quyển, hầu hết mọi người đều được
khai sáng từ những đoạn mô tả trong một tác phẩm văn học nào đó.
Gã đàn ông rõ ràng là xử nam, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết anh chưa từng
gặp qua hình ảnh như vậy, dưới cảm xúc mênh mông chẳng phải cũng trở nên
thành thật hơn à.
Cô cố nhịn cười nói: “Anh lấy ra một ít xoa xoa trong lòng bàn tay đi”
Nhắc mới nhớ, lâu rôi cô chưa làm chuyện đó với đàn ông.
Lục Mạn Mạn đợi anh xoa bóp xong, tiếp tục hướng dẫn: “Bôi lên, phải xoa theo
chiều kim đồng hồ, như vậy da mới dễ hấp thu”
Hơn nữa đôi tay kia ngoại trừ thon dài có lực, lòng bàn tay còn mang theo kén
mỏng, mỗi một lần chạm vào làn da mềm mại của Lục Mạn Mạn đều khiến cô run
rẩy một trận.
Chillllllll girl !
Khác với khi cách một lớp vải, da thịt tiếp xúc trực tiếp với da thịt, cảm giác vừa
mềm vừa tê dại như dòng điện nhè nhẹ đột nhiên nhảy lên từ chỗ xương cụt của
Lục Mạn Mạn, sau đó truyền thẳng đến vỏ não của cô
mang-theo-nhai-con/35.html]
Chu Nghiêm Phong đặt cả hai tay lên.
Lục Mạn Mạn rụt vai hít một hơi, cơ thể nhạy cảm trở nên mềm mại.
Chu Nghiêm Phong làm theo.
Lục Mạn Mạn: ”’
Một giọng nói nghiêm túc vang lên sau lưng: “Ngồi yên”
Một câu đánh nát chút đê mê mộng mị của Lục Mạn Mạn.
Lục Mạn Mạn không kìm được vặn người cọ cọ.
Lục Mạn Mạn tức giận cắn khăn tay. Là cái cọc gỗ cũng phải có phản ứng chứ.
Vậy nên tại sao trên đời này lại có gã đàn ông không thông suốt như vậy, đẹp tri
thì có ích gì, tiếc là tuổi còn trẻ đã mù, đã mùi
Ghét quá đi.
Lục Mạn Mạn không biết Chu Nghiêm Phong không phải là không dao động, dù
nói thế nào anh cũng là một người đàn ông bình thường, có xúc động sinh lý bình
thường.
Ai không biết còn tưởng cô vừa tiến hành một ca điều trị nạo xương.
Kết quả là không kéo xuống được.
Nhân tiện giúp cô kéo áo xuống.
Anh đè nén xúc động trong lòng, tập trung giúp cô bôi sữa dưỡng thể như yêu
cầu, sau đó ngả người ra sau, giọng hơi khàn khàn nói: “Xong rồi”
Bởi vì một đầu của áo đang bị Lục Mạn Mạn xem như khăn tay mà cắn.
Nhưng anh đã có thể đi đến ngày hôm nay, tức trên người có sự tự chủ và kiềm
chế mà người bình thường không thể sánh được.
Chu Nghiêm Phong: ”
Anh kéo áo, Lục Mạn Mạn tự nhiên cũng cảm giác được, hơi bực mình nhả hàm
răng ra, tự mình kéo áo xuống.
Cô không có tâm trạng gì, nói: Cảm ơn, làm phiền anh rồi”
Chu Nghiêm Phong: “Không có gì’
Sau đó cầm một nắm giấy vệ sinh đi ra ngoài.
Không phải muốn tắm sao, cầm giấy vệ sinh theo làm gì?
Lục Mạn Mạn hận cực.
Một đại tiểu thư nhà giàu độc thân có tiền có sắc, người gặp người thích hoa gặp
hoa nở, đi đâu cũng được cánh đàn ông săn đón, hết lần này tới lân khác vấp ngã
chỗ một anh già ở thập niên tám mươi, làm sao mà không khiến cô nghiến răng
kèn kẹt cho được.
Bề ngoài tỏ vẻ chẳng hề để ý, kỳ thật trong lòng càng không chiếm được lại càng
nôn nao.