Thập niên 80: Mỹ nhân nõn nà gả cho quân nhân mang theo nhãi con

Thập niên 80: Mỹ nhân nõn nà gả cho quân nhân mang theo nhãi con - 37



Lục Mạn Mạn luôn muốn hỏi, nhưng lần nào cũng lu bu rồi quên mất.

Sau khi ăn xong Lục Mạn Mạn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Dì Điền, nữ đồng

chí đầu tiên đến chỗ chúng ta làm đẹp hôm trước rốt cuộc là ai?”

Dì Điền liên tục đồng ý.

Dì Điền nghe vậy thì biểu cảm hơi khó tả: “Cô ấy tên Lý Tri Phương, là bác sĩ của

viện đa khoa quân khu, lúc trước hình như được tiến cử vào Đại học Công Nông

Binh, sau đó kết hôn, nghe nói chồng cũ là một giảng viên đại học”

Lục Mạn Mạn buồn cười, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé, ôm cô vào

lòng: “Chi Chi nhà chúng ta giỏi ăn nói nhất, cái miệng nhỏ này ngọt như bôi mật”

Dì Điền lắc đầu: “Người chồng thứ hai của cô ấy không phải ai khác, mà là một

phó tư lệnh sắp về hưu ở khu chúng ta!”

Chẳng lẽ vì kết hôn lần thứ hai mà bị người khác xa lánh?

Lục Mạn Mạn cảm thấy không đến mức đó, phụ nữ thập niên 80 ly hôn nói ra hơi

mất mặt, nhưng chuyện này không có gì lạ. Nói vậy là ly hôn xong lại được gả vào

khu nhà.

Dì Điên đúng là.

Cuối cùng dì Điền tốt bụng nhắc nhở: “Tiểu Lục, sau này con tránh xa loại phụ nữ

đó ra, con không cùng đường với cô ấy đâu”

Lục Mạn Mạn suýt thì phì cười.

Dì Điên nói đến chuyện này thì bắt đầu bật máy hát: “Cô ấy mới bao lớn, cũng

mới hơn ba mươi tuổi thôi, cháu nghĩ xem cô ấy gả cho một ông cụ hơn sáu mươi

tuổi rốt cuộc có mưu đồ gì, không phải là mưu đồ tiền bạc và hưởng thụ vật chất

à, vả lại nghe nói cô ấy chưa ly hôn đã đi thông đồng với người ta rồi. Dù sao

bởi vì chuyện này mà con gái của ông ấy trở mặt với bố, đến nhà cũng không chịu

về. Cô ấy ngược lại, chẳng quan tâm gì cả, ngày ngày đi làm, ra ra vào vào ăn

mặc xinh đẹp lóa mắt”

Chẳng phải chỉ là gả cho một ông già sao, nói như thể gả cho hồng thủy mãnh thú

ấy, sao dì không nhìn ra Lý Tri Phương ăn mặc xinh đẹp, nhưng bề ngoài lại rất

sạch sẽ, rất giản dị, vừa gầy vừa có khí chất.

Lục Mạn Mạn vừa đặt câu hỏi, dì Điền đã nghiêm trang cãi lại: “Vậy bên ngoài cô

ấy thành thật, nhưng lắng lơ ngầm”

mang-theo-nhai-con/37.html]

Lục Mạn Mạn nhíu mày, tư tưởng này của dì Điền rất có vấn đề, cô chậm rãi nói:

‘Dì Điên, đến dì cũng không dám chắc người ta có ngoại tình với ông cụ trong khi

vẫn đang có chồng hay không, chỉ dựa vào tin đồn thất thiệt mà phỏng đoán phẩm

hạnh người ta không đứng đắn, đây là thành kiến, còn công kích tác phong nhân

cách của người ta, cái này lại càng không đúng”

Cô nói tiếp: “Nói không chừng người ta không có tình cảm với chồng trước, sống

không nổi nên lựa chọn ly hôn, sau đó mới tìm được tình yêu đích thực là ông lão

ấy”

Mắt dì Điền trợn to, hiển nhiên không ngờ Lục Mạn Mạn nói ra một phen “ngụy

biện” như vậy, khuôn mặt già nua hơi đỏ lên, nhưng dì ấy kiên quyết không đồng

tình, tiếc là trong bụng không có bao nhiêu con chữ nên nghẹn nửa ngày mới

nghẹn ra một câu: “Tiểu Lục, cháu quá ngây thơ, người phụ nữ tốt ba mươi tuổi

nào sẽ xuất phát từ tình yêu đích thực mà gả cho một ông lão sắp về hưu. Dù

sao cô ấy chắc chắn không phải là người tốt đẹp gì!”

Lục Mạn Mạn khẽ cười: “Có phải là tình yêu đích thực hay không cũng không

quan trọng. Cô ấy đã ngoài ba mươi, không phải thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi

không hiểu chuyện thế sự. Có lẽ sau khi trải qua lang bạt, lĩnh ngộ được ý nghĩa

của cuộc sống nên sẵn lòng hưởng thụ một đời vật chất. Ông lão kia coi nhẹ

chuyện sống chết nên vui với việc khao khát tuổi trẻ và sắc đẹp của người ta.

Tóm lại, mọi người có cách sống của riêng mình, phụ nữ chúng ta không nên có

ác cảm lớn lao với phụ nữ như vậy chứ đừng nói là hùa theo những lời đàm tiếu

của thiên hạ. Ngày qua ngày rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cứ nhìn chằm

chằm vào cuộc sống riêng tư của người ta. Tôi nói cho dì biết một câu, chân lý

luôn nằm trong tay số ít, người sống tỉnh táo từ trước đến nay cũng chỉ là số ít”

Dì Điền nghe cái hiểu cái không, lại có chút. Đồng chí Tiểu Lục ngụy biện thôi,

nhưng nghe thấy cũng có lý, cuối cùng dì vẫn thỏa hiệp: “Vậy sau này Lý Tri

Phương tới, tôi sẽ tiếp đãi cô ấy bình thường nhé?”

Lục Mạn Mạn gật đầu, ý cô là vậy, mở cửa buôn bán, ai tới cũng là khách.

Dì Điền vừa suy ngẫm những lời vừa rồi của cô, vừa xoay người đi làm việc nhà,

như sực nhớ ra điều gì: “Đúng rồi, lúc trước thủ trưởng cử người đưa về một thứ,

nói là của Tiểu Lục cháu đấy”

Bấy lâu nay Lục Mạn Mạn bận rộn làm đẹp cho người ta, dì Điền cũng quên nói

với cô chuyện này.

Dì Điền nói rồi mang đồ tới, thứ này hơi nặng, là một khối lập phương thật dài

được bọc trong nhiều lớp báo.

Lục Mạn Mạn rốt cục nhớ lại chỗ bị cô bỏ sót, nhà nguyên chủ lúc trước bị kê biên

tài sản, bây giờ đã là thập niên tám mươi, án bị xử sai hẳn đã được sửa lại rồi,

theo lý, tài sản bị tịch thu nên được trả lại. Giờ chúng đâu hết rồi?

Dì Điền ôm lấy một cách cẩn thận, xong rón rén đặt lên bàn ăn.

Chu Bỉnh nói xong liếc mắt nhìn Lục Mạn Mạn một cái.

Chillllllll girl !

“Đừng nói là đồ cổ nhé”

Cơm nước xong, Chu Bỉnh dẫn em gái ra sân tập thể dục lúc về nhìn thấy cảnh

này thì cũng bị thu hút. Lục Mạn Mạn vốn không để ý, nghe vậy thì mí mắt giật

nhẹ, thân phận của nguyên chủ là gì nhở, con gái của tư bản, là kiểu giàu mà tài

sản đủ trải dài mấy con phố ấy.

Nó trông giống một thứ gì đó đắt tiền.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.