Trên tờ giấy Tuyên Thành hơi ố vàng là đàn tôm bơi lội trong nước, có con khom
lưng tiến về phía trước, có con thẳng lưng du đãng, có con khom lưng bò sát,
dưới bút mực chắc nịch dễ chịu mà sinh động, muôn hình muôn vẻ, tràn đầy ngẫu
hứng.
Lục Mạn Mạn liếc mắt một cái nhận ra, đây là hộp tranh chữ Đại Hồng Chi Phúc
Lộc Bách Bảo khảm, tạm chưa xét đến giá trị, ít nhất cũng có vài năm tuổi đời.
Đúng như cô đoán, bên trong là một cuộn tranh được cài khung, khi cô mở cuộn
tranh ra, Lục Mạn Mạn Lục Mạn Mạn kiến thức rộng rãi cũng không khỏi hít sâu
một hơi, bị niềm vui bất ngờ này làm choáng váng.
Lục Mạn Mạn kìm nén sự phấn khích của mình, từ từ mở ra từng lớp báo, bên
trong là một cái hộp cũ đựng tranh chữ.
Không cần nói cũng biết là tác phẩm của người đó, Lục Mạn Mạn liếc mắt nhìn
chữ ký và con dấu, quả nhiên là vậy.
Chủ đề của bức tranh này bao trùm tất cả, Lục Mạn Mạn còn nhớ đời sau có bức
tranh núi sông bán ra với giá trên trời là chín trăm triệu, mà tôm của hắn trên
trường đấu giá chỉ được bán với giá thương lượng, cao nhất đạt tới hơn sáu trăm
vạn một con.
Dì Điền không hiểu tranh chữ, chỉ thấy mấy con tôm được vẽ rất sống động,
nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường.
Chu Chi Chi thì càng không cần phải nói.
Chu Bỉnh hiển nhiên đã nhận ra, mắt cậu sáng ngời.
Lục Mạn Mạn bình tĩnh lại, thâm oán trách Chu Nghiêm Phong trông thì thận trọng
nhưng sao lại để người ta gửi đồ về mà không nói trước với cô một tiếng, phải
biết là thứ này có giá như vậy, cô sẽ câm vê phòng ngắm tiếp.
Không phải là cô không tin dì Điền và Chu Bỉnh, cô chỉ sợ lỡ họ bất cẩn tiết lộ ra
ngoài, bị người có tâm nghe được thì toi.
Không thể không cảnh giác cao độ.
Sau đó cô cẩn thận cất bức tranh đi, trên mặt không lộ vẻ gì: “Chẳng có gì đặc
biệt, để thím đi gọi điện hỏi chú con xem xem”
Lục Mạn Mạn: “Mấy ngày rồi không thấy anh về nhà, gần đây công việc có bận
lắm không?”
Chạng vạng tối Chu Nghiêm Phong trở lại văn phòng, thông tin viên nói trong nhà
có điện thoại gọi tới.
Lục Mạn Mạn chạy sang nhận lấy, đương nhiên có sốt ruột đến mấy cũng không
vừa gặp đã chất vấn, cô lấy thân phận người yêu, quan tâm hỏi han anh trước:
“Anh ăn chưa?”
Lục Mạn Mạn chờ cú điện thoại cả buổi chiều, trong lòng vô cùng kích động, dì
Điền nhận điện thoại nói: “Tiểu Lục, thủ trưởng gọi tới”
Chu Nghiêm Phong tranh thủ thời gian ăn cơm xong rồi gọi điện về.
Chu Nghiêm Phong dừng một lát: “Ăn rồi”
Chu Bỉnh ăn ý “ừ” một tiếng.
mang-theo-nhai-con/38.html]
Rất muốn vặn đầu anh xuống làm cầu đá nha.
Ý là đừng dài dòng vô nghĩa.
Lục Mạn Mạn: ”’
Chu Nghiêm Phong: “Có việc thì nói”
Chillllllll girl !
Cô nhịn, ôn tôn nói rõ ngọn nguồn. .
Cô nói một nửa để lại một nửa, chờ người đàn ông nói tiếp, kết quả anh ta giả
ngu giả dại: “Cái gì?” Cảm giác muốn vặn đầu anh ta lại tới nữa.
Nếu anh già không cần sự quan tâm giả dối đến từ cô người yêu plastic thì Lục
Mạn Mạn lập tức đi thẳng vào chủ đề, cô cầm microphone nhỏ giọng hỏi: “Cái thứ
mà anh cho người mang vê”
Anh già bên kia hình như đang làm việc, thông qua microphone có thể nghe được
tiếng lật giấy của anh ta, Lục Mạn Mạn nói xong một lúc mới nghe thấy giọng nói
mất tập trung của anh.
Nhưng lúc nào cô cũng chạy quá nhanh, đến nỗi Chu Nghiêm Phong không kịp
nói chuyện này cho cô biết?
Bức tranh đó có cùng nguồn gốc với nó, đều là do chú thím đưa tới, còn về việc
đưa nó như thế nào, Lục Mạn Mạn đoán rằng Chu Nghiêm Phong lúc đó chắc
chắn sai người đi theo dõi toàn bộ chuyện đó, có lẽ lúc chú thím đến đồn cảnh sát
đã cảm thấy rất sợ hãi cho nên không cẩn thận làm rớt bức tranh xuống, hoặc
cũng có thể là Chu Nghiêm Phong phát hiện ra được manh mối nào đó, chú thím
không giấu được nữa, nên chủ động giao ra.
Di vật mà mẹ nguyên chủ để lại chính là chiếc vòng vàng mà Lục Mạn Mạn đã
đem đến ngân hàng đổi thành tiền để đưa vào thẩm mỹ viện.
Phải mất một lúc lâu Lục Mạn Mạn mới tiêu hóa được những gì anh vừa nói.
Dù thế nào đi chăng nữa, đối với Lục Mạn Mạn mà nói thì đây đều chuyện tốt.
Bức tranh đó rất có giá trị, cho dù sau này cô không kiếm được nhiều tiền, thì bức
tranh đó cũng đủ để cho cô sống thoải mái đầy đủ.
Anh nói: “Ừ, lần trước em chạy quá nhanh, chưa kịp nói với em. Bức tranh kia và
di vật của mẹ em là cùng nguồn gốc, cũng là thứ mà chú bác cô dì em giao ra,
giúp nhà em ‘bảo quản vài năm.
Lục Mạn Mạn nhớ lại ngày hôm đó, sau khi Chu Nghiêm Phong trở về, cô hỏi anh
nắm rõ tình hình thế nào rồi, có phải cô được trong sạch hay không.
Biết được Chu Nghiêm Phong đã báo cảnh sát, có tư chất vì đại nghĩa diệt thân,
cô đã nhanh chóng rời khỏi đó.
Cô là rời đi, đâu phải bỏ chạy đâu, không phải, tâm lý muốn chạy của cô rõ ràng
như vậy sao?
“Còn không có chuyện gì?”
Trong ống nghe, giọng nói không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào như thường lệ
của Chu Nghiêm Phong cắt đứt suy nghĩ của Lục Mạn Mạn.
Tất nhiên Lục Mạn Mạn có nó. Chuyện cô muốn biết nhất là chuyện minh bạch tài
sản. Nếu là nói đã minh bạch rồi, vậy còn biệt thự lớn và tài sản trong nhà nguyên
chủ thì sao? Tại sao cô không thấy bất kỳ thứ gì trong số đó, nếu không có minh
bạch, thì lại là nguyên nhân gì?