Niên Quân Mân khẽ cười một tiếng. Tiếng cười tưởng như tùy ý, nhưng Ngọc Khê
lại cảm thấy đau lòng thay cho anh. Trong tiếng cười ấy lộ ra sự tự giễu, lộ ra sự
lạnh lẽo, khiến cô không kìm được mà nắm lấy tay Niên Quân Mân.
Niên Quân Mân cúi đầu nhìn thoáng qua, sự lạnh lẽo nơi đáy mắt lui đi một chút.
Ánh mắt anh khẽ động, trong lòng dâng lên vài suy nghĩ.
Hắn không còn hứng thú mở miệng nữa, bèn kéo Ngọc Khê xoay người rời đi.
Những người có mặt ở đó đều sửng sốt, có chút không hiểu chuyện gì đang xảy
ra.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Nhưng Tôn Thiên Thiên lại mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng
Niên Quân Mân. Thân mình bà ta lảo đảo lùi lại một bước, rồi ngay khi mọi người
chưa kịp phản ứng, bà ta đã lao tới chắn trước mặt Ngọc Khê và Niên Quân Mân.
Tôn Thiên Thiên nhìn Niên Quân Mân chằm chằm đến ngẩn ngơ. Đứa trẻ này lớn
lên thật tuấn tú, nhưng giữa hai hàng lông mày vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng
của cha mẹ nó. Đồng tử bà ta co rút lại, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào Niên Quân
Mân.
Vương Điềm Điềm ngơ ngác gọi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Lúc này Tôn Thiên Thiên mới hoàn hồn, thu ngón tay lại, đầu ngón tay bấm chặt
vào lòng bàn tay.
Niên Quân Mân cất giọng nhàn nhạt: “Bà có quen biết tôi sao?”
Tôn Thiên Thiên căng thẳng nuốt nước miếng: “Không, không quen, chỉ là cảm
thấy cậu rất giống một người tôi từng quen biết”
Niên Quân Mân “À” một tiếng, âm cuối kéo thật dài: “Đáng tiếc thật, tôi còn tưởng
bà nhận ra tôi chứ. Người bà quen là người đàn ông giống tôi sao?”
Lông tơ toàn thân Tôn Thiên Thiên đều dựng đứng lên, sắc mặt khó coi, trắng
bệch ra: “Không quen, có thể là tôi nhìn lầm rồi. Đúng, nhìn lầm rồi, xin lỗi đã
quấy rầy”
Đôi mắt Niên Quân Mân lóe lên: “Bà không tò mò tôi biết bà họ gì sao?”
Tôn Thiên Thiên chân run lên suýt đứng không vững, cổ cứng đờ, đôi mắt gắt gao
nhìn chằm chằm Niên Quân Mân, trái tim đập thình thịch liên hồi, rất sợ anh nói ra
cái họ mà bà ta không muốn nghe, trái tim căng thẳng cứ treo lơ lửng.
Niên Quân Mân cười: “Đừng căng thẳng, tôi cũng nhận nhầm người rồi. Bà chỉ là
trông giống người đó mà thôi. Người phụ nữ kia đã vứt bỏ chồng con, bà trông
quen thuộc như vậy, chắc chắn không phải là bà ấy rồi”
Đồng tử Tôn Thiên Thiên co rút mạnh, sắc mặt càng thêm trắng bệch, bởi vì quá
kích động nên cả người đều run rẩy: “Cậu, cậu nhận nhầm rồi”
Niên Quân Mân đáp: “Ừ”
Trái tim Ngọc Khê như thắt lại. Cô từng thấy dáng vẻ lạnh lùng của Niên Quân
Mân, từng thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của anh, nhưng chưa bao giờ thấy Niên Quân
Mân rõ ràng đang cười mà đáy mắt lại chỉ toàn là bi thương như thế này.
Tuy rằng giọng điệu của Niên Quân Mân nghe có vẻ vui vẻ, nhưng Ngọc Khê lại
cảm thấy tim mình đau nhói. Cô đau lòng cho Niên Quân Mân, đau lòng cho câu
chuyện quá khứ của anh.
Một cậu bé nhỏ xíu, đơn độc một mình, nhớ rõ tên của mình thì tự nhiên cũng nhớ
rõ quá khứ.
Ngọc Khê nắm chặt tay Niên Quân Mân, cô không muốn anh tiếp tục dây dưa
nữa. Hồi ức chỉ làm vạch trần vết sẹo, máu chảy đầm đìa: “Đi thôi, em mời anh
đi ăn cơm. Em kiếm được tiền rồi, mời anh ra ngoài trường ăn”
Niên Quân Mân nghiêng đầu, nhìn thấy ánh mắt đau lòng của cô, sảng khoái đáp:
“Được”
Lôi Âm tuy không nhạy cảm lắm nhưng cũng cảm giác được không khí giương
cung bạt kiếm vừa rồi. Hiện tại thấy mọi chuyện đã bình tĩnh, cô nàng mở miệng
nói: “Đưa đồ ăn cho tớ đi, tớ mang về phòng ngủ cho cậu”
Ngọc Khê nói cảm ơn, sau đó dặn dò: “Cái đó, cậu giúp tớ xin nghỉ buổi chiều
nhé”
Lôi Âm đáp: “Không thành vấn đề”
“Cảm ơn nhé. Đúng rồi, chỗ đồ ăn đó cậu giúp tớ chia cho mọi người một phần,
tớ đi trước đây”
“Được”
Ngô Đại Phong nhìn Ngọc Khê rời đi, trong lòng không cam lòng chút nào. Tôn
Thiên Thiên thấy Niên Quân Mân đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, gọi Ngô Đại
Phong lại: “Đừng đuổi theo”
Ngô Đại Phong gấp đến độ đầu đầy mồ hôi: “Cô ấy thật sự rất thích hợp mà”
Tôn Thiên Thiên ổn định lại ánh mắt: “Cô xem lại rồi, cô ấy không thích hợp đâu.
Hình tượng nữ chính trong kịch bản của lão Vương không khớp với cô ấy. Hơn
nữa người ta đã không muốn, cháu cưỡng cầu cũng vô dụng”
Vương Điềm Điềm đè nén sự nghi hoặc trong lòng: “Mẹ, mẹ quen người đàn ông
vừa rồi sao?”
ay-la-me-anh-saohtml]
Tôn Thiên Thiên xoa trán: “Nhìn lầm thôi, trông giống một người quen cũ. Chúng
ta ở ngoài cửa cũng khá lâu rồi, bố con chắc cũng xong việc rồi đấy, vào xem thử
đi”
Vương Điềm Điềm đáp: “Vâng”
Lý Miêu Miêu muốn đi theo, nhưng Vương Điềm Điềm không thèm để ý đến cô ta,
lại quay sang nhìn Ngô Đại Phong, nhưng Ngô Đại Phong cũng chẳng nhìn cô ta
lấy một cái.
Cô ta lấy lòng cả buổi trời, kết quả người ta chẳng thèm để ý, nhớ lại dáng vẻ vừa
rồi Ngô Đại Phong đuổi theo Lữ Ngọc Khê, cô ta hung hăng cắn chặt răng hàm.
Dựa vào cái gì cùng là dân nông thôn đi ra, mà đãi ngộ của hai người lại kém
nhau nhiều như vậy? Thật không công bằng, không công bằng chút nào.
Ngọc Khê cùng Niên Quân Mân đi ra ngoài trường, Ngọc Khê cảm thấy Niên
Quân Mân cần yên tĩnh nên vẫn luôn im lặng, trong lòng thầm suy nghĩ.
Thảo nào kiếp trước, tuy kỹ năng chuyên môn của Vương Điềm Điềm không xuất
sắc, nhưng hợp đồng đóng phim không bao giờ dứt. Tuy rằng đều không phải vai
chính, nhưng vai nữ phụ cũng diễn không ít.
Hơn nữa đều là những nhân vật dễ gây thiện cảm. Hóa ra bố của Vương Điềm
Điềm là đạo diễn Vương. Lại nghĩ đến việc Lý Miêu Miêu kiếp trước sống chết
bám lấy Vương Điềm Điềm, xem ra là cô ta đã biết chuyện này từ sớm.
Nghĩ đến đây, Ngọc Khê cẩn thận liếc nhìn Niên Quân Mân. Mẹ của Vương Điềm
Điềm là mẹ ruột của Niên Quân Mân? Vậy chẳng lẽ đạo diễn Vương là bố anh?
Sau đó cô liền phủ nhận suy nghĩ này, qua ý tứ trong lời nói của Niên Quân Mân,
bố anh là một người khác.
Vốn dĩ thân thế của Niên Quân Mân đã đủ đáng thương rồi, Ngọc Khê càng thêm
đau lòng cho anh. Hai người bọn họ so sánh với nhau, cô thật sự là quá hạnh
phúc.
Hai người tới quán cơm, Ngọc Khê mới kinh ngạc phát hiện bọn họ đã nắm tay
nhau suốt cả quãng đường. Lúc buông tay ra, lòng bàn tay đều đã đổ mồ hôi,
nhưng không có ai nắm tay nữa, trong lòng lại thấy không dễ chịu.
Niên Quân Mân ngồi ở đối diện, buồn cười nói: “Sao thế, cứ nhìn tay anh mãi
vậy?”
Ngọc Khê ho khan một tiếng, có chút chột dạ nhìn sang chỗ khác. Cô có thể nói
rằng cô phát hiện tay của Niên Quân Mân mang lại cho cô cảm giác an toàn
không?
Niên Quân Mân nhếch khóe miệng, đưa thực đơn cho Ngọc Khê: “Em gọi món đi”
Ngọc Khê “vâng” một tiếng, nhanh chóng gọi mấy món thịt. Niên Quân Mân cười:
“Xem ra là kiếm được tiền thật rồi, hào phóng không ít nhỉ”
Ngọc Khê kiêu ngạo: “Đúng vậy, em nói với anh nghe”
Niên Quân Mân giơ ngón tay cái lên: “Lợi hại thật, chú và dì mà biết chắc sẽ
mừng lắm”
Ngọc Khê xua tay: “Anh phải giữ bí mật đấy nhé, em định đến Tết sẽ cho họ một
bất ngờ!”
“Được, bí mật của chúng ta”
Trong lòng Ngọc Khê lỡ một nhịp, cô vội chuyển chủ đề: “Hôm nay đâu phải ngày
nghỉ, sao anh lại tới đây?”
Niên Quân Mân đưa ly nước đã rót xong cho Ngọc Khê: “Anh đi công tác xong rồi
nên ghé qua thăm em. Sau này gặp mặt sẽ không tiện như thế này nữa”
Trong lòng Ngọc Khê thực sự hụt hẫng, cô uống một ngụm nước: “Vậy khi nào
anh được nghỉ?”
Tim Niên Quân Mân đập mạnh, buột miệng thốt ra: “Em sẽ nhớ anh sao?”
Ngọc Khê suýt chút nữa thì làm văng ly nước ra ngoài: “Em. anh nói cái gì thế?”
Niên Quân Mân ghé sát lại gần hơn một chút: “Anh sẽ nhớ em”
Ngọc Khê há hốc miệng: “Em. anh. cái đó”
Cô ấp a ấp úng, mặt càng lúc càng đỏ hơn. Trong lòng cô vui sướng, điều này cô
không thể phủ nhận, nhưng cứ nghĩ đến những việc cô làm lúc trước để từ chối
Niên Quân Mân, cô lại có cảm giác như tự vả vào mặt mình.
“Cái đó. người phụ nữ vừa rồi là mẹ anh phải không!”
Ngọc Khê vừa nói dứt lời liền hận không thể tự cho mình một cái tát. Bầu không
khí đang tốt đẹp như vậy, sao cô lại nói ra những lời này chứ.