Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên

Chương 45: Ngốc quá



Niên Quân Mân ngồi dựa lại vào ghế, trong lòng thấy tiếc nuối. Thấy Ngọc Khê

lén lút nhìn mình, đầu ngón tay anh cọ xát vào nhau, hào phóng thừa nhận: “Đúng

vậy. Anh cứ tưởng ký ức đã mơ hồ rồi, nhưng gặp lại mới phát hiện, một chút

cũng chưa từng quên”

Ngọc Khê mở to hai mắt: “Là thật sao? Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao

anh lại đến thôn bọn em? Anh tự đi lạc sao?”

Niên Quân Mân chăm chú nhìn ly nước trước mặt, nhìn gợn nước sóng sánh. Đầu

ngón tay anh búng nhẹ một cái, gợn nước dao động. Trong lòng anh có chút

chua xót: “Coi như là đi lạc đi!”

“Cái gì gọi là coi như? Em nghe mẹ nói, năm đó anh mới năm tuổi. Không đúng,

anh rõ ràng nhớ rõ tên của mình mà”

Niên Quân Mân thấy Ngọc Khê cứ cau mày, bộ dáng suy tư nghiêm túc, lo lắng

cho anh, trong lòng anh cảm thấy ấm áp. Đầu ngón tay anh búng nhẹ lên trán

Ngọc Khê: “Được rồi, đều đã qua cả rồi, anh cũng quên rồi. Nhiều năm như vậy

trôi qua, suy nghĩ nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì, ai cũng đều có cuộc sống

riêng, em xem anh sống cũng đâu có tệ”

Ngọc Khê ôm trán, có chút đau. Cô mới không tin lời Niên Quân Mân nói. Nếu thật

sự không để ý thì hôm nay anh đã chẳng châm chọc bà ta như vậy. Cô tận mắt

nhìn thấy ánh mắt lúc đó của anh rất tổn thương.

Cô thật sự nghĩ không ra, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà người ta có thể

vứt bỏ đứa con mới năm tuổi, có thể để một đứa trẻ nhớ rõ tên cha mẹ mình mà

không tìm về được.

Niên Quân Mân cạo nhẹ chóp mũi Ngọc Khê: “Đừng nhíu mày nữa, nhíu nữa là

thành bà cụ non đấy. Được rồi, không nghĩ nữa, hãy nghĩ về những điều tốt đẹp

đi. Mọi thứ đều là do duyên số, nếu không thì làm sao anh có thể gặp được mấy

ông, gặp được dì Trịnh và chú, làm sao anh gặp được em chứ!”

Ngọc Khê: “”

Cô phát hiện ra, mấy ngày không gặp, Niên Quân Mân càng ngày càng dẻo

miệng.

“Anh. trước kia anh cũng khéo ăn nói như vậy sao?”

“. Không có, anh chỉ nói với mình em thôi”

Ngọc Khê chỉ thiếu nước ôm lấy trái tim mình, sau đó trừng mắt nhìn anh, trong

lòng có chút hụt hẫng: “Em nhớ mẹ có nói, Tiểu Khê à, Quân Mân làm người ổn

trọng, có trách nhiệm, tuy rằng không hay nói nhưng trong lòng hiểu rõ mọi

chuyện. Nhưng em tiếp xúc với anh, sao lại cảm thấy khác xa quá vậy. Cái miệng

này của anh còn nói nhiều hơn cả đàn anh khoa diễn xuất nữa”

Niên Quân Mân căng thẳng, trên trán đều lấm tấm mồ hôi. Anh lẽ ra không nên

nghe lời đồng nghiệp nói, cái gì mà phụ nữ đều thích lời ngon tiếng ngọt, đều

thích cảm giác được theo đuổi. Anh ngày xưa còn ngốc nghếch chỉ biết mời ăn

bánh bao thịt.

Hiện tại anh có cảm giác như lấy đá ghệ chân mình, rất sợ Tiểu Khê hiểu lầm là

anh lăng nhăng thì hỏng bét: “Cái đó. anh chưa từng nói với cô gái nào khác,

anh chỉ nói với em thôi, thật đấy”

Hắn cũng không muốn trực tiếp như vậy, nhưng cũng là không có biện pháp, thời

gian của hắn rất gấp gáp.

Lại còn có Lý Tiêu – cái nguy cơ sờ sờ này ở đây. Dù sao thì cảm giác nguy cơ

cũng đã xuất hiện, ý thức cảnh giác của hắn rất mạnh.

Mối quan hệ đính hôn giả của hai người bọn họ quá lỏng lẻo. Hắn nóng lòng

muốn biến nó thành sự thật, nếu không thì không an tâm nổi. Không phải là góc

tường nhà mình thì trong lòng không yên ổn.

Niên Quân Mân quá vội vàng, đôi mắt không chớp nhìn Ngọc Khê. Ngọc Khê

trong lòng không hề thấy khó chịu.

Nhưng hiện tại, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch. Do những trải

nghiệm từ kiếp trước, dù ngoài mặt không biểu hiện ra, tuy cô không đến mức

“trông gà hoá cuốc”, nhưng tận đáy lòng vẫn luôn phòng bị với con trai.

Cô nói chuyện hợp với Lý Tiêu, nhưng vẫn luôn giữ khoảng cách.

Nhưng đối với Niên Quân Mân, lần đầu tiên nắm tay cô đã không thấy phản cảm.

Niên Quân Mân tiếp xúc gần gũi cô cũng không phòng bị, hôm nay anh lại càng

chủ động nắm tay người ta, nhiều lần rung động như vậy rất khó để xem nhẹ. Cứ

giả vờ tiếp thì thật vô vị. Lông mi cô khẽ run rẩy: “Cho nên, anh thích em?”

Vốn cảm thấy rất khó mở miệng hỏi chuyện này, thế nhưng lại thốt ra cực kỳ

thuận lợi. Đôi mắt cô sáng ngời nhìn Niên Quân Mân, trái tim treo lên tận cổ họng

chờ đợi đáp án.

Niên Quân Mân đột nhiên căng thẳng. Lúc Ngọc Khê kịch liệt kháng cự hắn còn

chưa căng thẳng đến mức này, nhưng hiện tại lại căng thẳng đến mức mất hết

tiền đồ, mồ hôi trên trán chảy dọc theo gò má xuống cổ.

ngoc-quahtml]

Lúc này đáng lẽ con gái mới phải là người thẹn thùng căng thẳng, nhưng nhìn

Niên Quân Mân còn căng thẳng hơn mình, chút hồi hộp trong lòng Ngọc Khê liền

biến mất, ngược lại cô chậm rãi bình tĩnh lại, đầy hứng thú nhìn Niên Quân Mân.

Niên Quân Mân rót hai chén nước, uống ừng ực từng ngụm lớn, nhưng không có

tác dụng hạ nhiệt, ngược lại người càng nóng hơn. Trong lòng thầm mắng, là đàn

ông thì đừng có hèn!

“Đúng vậy, anh thích em. Tấm ảnh dì Trịnh gửi tới anh vẫn luôn giữ gìn. Em có

thể không chấp nhận, nhưng không thể ngăn cản anh thích em. Ông nội từng nói,

có mục tiêu thì phải nỗ lực, em chính là mục tiêu của anh. Anh nói xong rồi”

Ngọc Khê choáng váng, cả quán ăn đều ồn ào. Mặt cô đỏ bừng, hận không thể

chui xuống gầm bàn: “Anh. anh cũng không cần lớn tiếng như vậy chứ!”

Niên Quân Mân ngược lại không còn căng thẳng nữa, hét được ra rồi thì thần

thanh khí sảng, mặt cũng chẳng đỏ, chỉ là giọng điệu trở nên nghiêm túc lạ

thường: “Yêu đương thập niên 70, coi trọng nhau thì cùng nhau tiến bộ. Thập niên

80 thì xem phim, nắm tay nhỏ, viết thư tình. Giờ là thập niên 90 rồi, chú trọng thổ

lộ. Em xem chúng ta, anh nhìn em sinh ra, canh giữ em lớn lên, thanh mai trúc mã

cũng không so bằng. Em xem, cho anh chuyển lên chính thức đi, đừng làm giả

nữa”

Ngọc Khê thật vất vả mới hoãn lại được hơi thở, lại bị sặc tiếp, đôi mắt xinh đẹp

trợn tròn lên. Cô tuyệt đối tin rằng người cô quen biết trước kia là Niên Quân Mân

giả, Niên Quân Mân hiện tại sao lại có vẻ “lưu manh” thế này!

“Anh. anh ở trước mặt mẹ toàn là giả vờ thôi đúng không, giả vờ ngoan ngoãn

lắm”

Niên Quân Mân chống hai tay lên bàn: “Đừng đánh trống lảng. Anh tính rồi, hôm

nay ngày đẹp, ngày lành tháng tốt, thích hợp cưới gả, tăng tiến tình cảm. Cho anh

một câu thống khoái đi, anh làm bạn trai em”

Ngọc Khê nghiến răng, Niên Quân Mân vẫn luôn dẫn dắt nhịp điệu câu chuyện:

“Nếu em nói không thì sao?”

“Nhưng mắt em đã đồng ý rồi, nói dối sẽ bị sét đánh đấy!”

Ngọc Khê: “. Ha hả”

Niên Quân Mân cười tủm tỉm đứng dậy, chắp tay với mọi người đang xem náo

nhiệt xung quanh: “Được rồi, mọi người giải tán đi, cảm ơn mọi người đã chúc

phúc”

Ngọc Khê nghiến răng: “Da mặt dày!”

Lòng Niên Quân Mân phơi phới, đây là cô đã nhận lời anh rồi. Cổ nhân nói quả

không lừa ta, chuyện gì cũng phải “một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm”,

đừng lề mề.

Hồi tưởng lại trước kia cứ lằng nhằng dây dưa, cái gì mà nước ấm nấu ếch xanh,

các loại sách lược, ngốc quá!

Đồ ăn được bưng lên, Ngọc Khê trừng mắt: “Em không ăn hết nhiều thịt như vậy

đâu, đừng gắp cho em nữa”

Niên Quân Mân miệng thì đáp lời nhưng động tác tay không hề dừng lại: “Được,

được”

Trong lòng Ngọc Khê ngọt ngào, đây là cảm giác yêu đương sao? Không giống

cảm giác ngứa ngáy trong tim lúc tình cảm còn mông lung, mà như là uống

nước đường, ngọt tận tim gan.

Trước kia không phát hiện ra, hiện tại mới thấy, nhìn thế nào cũng thấy Niên Quân

Mân là tốt nhất. Đây chính là trong truyền thuyết “tình nhân trong mắt hóa Tây

Thi” sao?

“Đúng rồi, sau gáy em vẫn còn đau đây này! Sau này, anh sẽ không động thủ với

em nữa chứ!”

Niên Quân Mân bị sặc, mặt đỏ tía tai: “Sẽ không, tuyệt đối sẽ không”

Một lần là đủ hối hận rồi, lại thêm lần nữa ư? Vợ tương lai chạy mất thật thì sao!

Lúc này Ngọc Khê mới yên tâm: “Anh về rồi, em có thể viết thư cho anh không?”

Ánh Trăng Dẫn Lối

“Được chứ”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.