Thập niên 80: Mỹ nhân nõn nà gả cho quân nhân mang theo nhãi con

Thập niên 80: Mỹ nhân nõn nà gả cho quân nhân mang theo nhãi con - 55



Chu Nghiêm Phong dừng bước, nhìn cô: “Ừ””

Biểu cảm trên mặt Lục Mạn Mạn suýt chút nữa không giữ được nữa, người khác

đều biết phải đáp lời, sao từ trước đến nay người này mãi không đáp lời tiếp, nhất

là khi nói đến chuyện quan trọng.

Chu Nghiêm Phong gật đầu, vẫn nhìn cô chăm chú như cũ, dáng vẻ tiếp tục lắng

nghe.

Lục Mạn Mạn lập tức thẳng lưng lên, nhìn lại, cố gắng tỏ ra mình rất tự tin: “Chị

ấy hỏi em tình hình của căn nhà gỗ kia thế nào rồi”

Kể từ khi cô biết vê căn nhà gỗ đó, đã đoán được trong ngôi nhà gỗ đó có thể có

một số vấn đề mà nguyên chủ không thể giải quyết, với thân phận của Chu

Nghiêm Phong, rất có thể nguyên chủ sẽ tìm đến sự giúp đỡ của anh.

Thấy Chu Nghiêm Phong xoay người muốn rời đi, cô cao giọng nói: “Hôm nay

không phải định đến nhà chị em một chuyến à”

Lại ném lại câu này.

Cuối cùng Lục Mạn Mạn không thể làm gì khác hơn là cắn răng gặng hỏi được

cái nào thì hay cái đấy: “Cho nên?”

Kết quả là người đàn ông còn hỏi ngược lại: “Cho nên cái gì?”

Nhưng mà hết lần này tới lần khác Chu Nghiêm Phong cũng không đáp lời, lại

càng không tiết lộ bất kỳ thông tin nào cho cô. Lục Mạn Mạn nghĩ như vậy nên

cũng không thèm đếm xỉa nữa: “Chính là cái căn nhà gỗ kia đó, hiện tại tiến độ

như thế nào rồi, khi nào thì trả lại?”

Lục Mạn Mạn cắn môi, siết chặt mấy ngón tay, không phải cô không nghĩ tới

chuyện lỡ như bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ, nhưng lại cảm thấy đây

không phải là vấn đề, cho dù tính cách và khí chất của cô rất khác với nguyên

chủ, chỉ cân vẻ ngoài vẫn giống hệt nhau như đúc, người khác cho dù phát giác ra

được điều gì đó không đúng, cũng chỉ có thể ở trong lòng lẩm bẩm, ai lại nhàn rỗi

không có việc gì làm rồi cứ cố bấu víu vào vấn đề này làm gì.

Nếu thật sự có người tin cô đổi cốt, thì cô cứ thuận nước đẩy thuyền nói cô mượn

xác hoàn hôn, vấn đề là cô dám nói, có ai dám tin không?

Giống như thực sự không biết cái gì cả, hoặc là bắt cô phải lắng nghe những lời

không rõ ràng.

Sau đó cô mới phát hiện mình đã đánh cược đúng, vẻ mặt Chu Nghiêm Phong

cũng không có biểu hiện gì kỳ lạ, chỉ nói: “Đã nói với em một lần rồi, sao em lại

quên thế?”

Lục Mạn Mạn ôm mặt, giả vờ như mình thật sự đã quên mất: “Anh từng nói rồi ư,

khi nào thế, sao em chả nhớ cái gì cả?”

mang-theo-nhai-con/55.html]

Lục Mạn Mạn thực sự bội phục kỹ năng diễn xuất của mình, Chu Nghiêm Phong

dường như đã hoàn toàn tin tưởng, anh không để tâm: “Có lẽ là thực sự quên mất

rồi”

Sau đó kể cho cô nghe về tiến triển của căn nhà gỗ đó: “Lúc đầu địa vị gia đình

em không tốt, nên căn nhà gỗ đó đã bị tịch thu, sau đó vì thành phố thiếu nhà ở,

nên căn nhà gỗ đó đã được sắp xếp cho hơn chục gia đình sinh sống, bây giờ các

tài liệu trả lại của căn nhà gỗ đã được ban hành, nhưng khoảng hơn chục gia đình

sống bên trong đó lại trở thành một vấn đề còn sót lại của lịch sử “.

Lục Mạn Mạn không hiểu,’Làm sao vậy, bọn họ ở chùa nhiều năm như vậy, còn

không muốn chuyển đi á?”

Chu Nghiêm Phong nhíu mày,’Có thể đối với em mà nói thì khá khó hiểu, nhưng

đối với bọn họ mà nói, lúc trước bọn họ được sắp xếp ở trong đó, chỗ đó cũng trở

thành chỗ để bọn họ nhờ cậy và sinh sống, cái kiểu sai lâm này cũng không phải

do bọn họ gây nên”

Lục Mạn Mạn suýt chút nữa đã chửi người, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của anh

cô chợt hiểu ra, cô và anh là người ở hai giá trị và thế giới quan hoàn toàn khác

nhau, được sinh ra ở hai thời đại khác nhau.

Cô là một người ích kỷ khéo léo, điển hình của người phi truyền thống điển hình,

Chu Nghiêm Phong lại là người có gốc rễ từ nhỏ, nhất định anh sẽ không đứng

cùng một lập trường với cô.

Nếu Lục Mạn Mạn nghĩ rõ ràng vê chuyện này thì cũng không có gì phải tức giận,

bởi vì tức giận cũng vô ích, tranh cãi vê điều nãy cũng là vô nghĩa, ai lại vì vài ba

câu lúc tranh cãi mà thay đổi quan điểm đã nuôi dưỡng mình từ khi còn nhỏ đến

lớn.

Nói đến chuyện vợ chồng đồng lòng thì đất cũng biến thành vàng, vợ chồng

chung sống với nhau mà không đồng lòng chẳng khác gì dằn vặt, tra tấn, giống

như Chu Nghiêm Phong, nếu Lục Mạn Mạn thực sự muốn có một người chồng

luôn ràng buộc và quản lý, dạy dỗ bản thân, vào những thời điểm quan trọng còn

luôn đứng ở lập trường đối diện mình, thì chuyện phát điên không phải là không

thể.

Cũng may cô chỉ tham lam thân thể của anh, không có hứng thú ở bên cạnh anh

cả một đời chút nào.

Sau này còn phải tức giận, còn có thể cãi lộn, thì cứ diễn kịch thôi chứ sao.

Lục Mạn Mạn quả thực có một số suy nghĩ, nhưng suy nghĩ của cô không viết trên

mặt, sao Chu Nghiêm Phong lại nhìn thấu được?

Chu Nghiêm Phong đút hai tay vào túi quần, trâm ngâm một lát: ‘Để hôm nào tôi

gọi điện thoại cho văn phòng đường phố, nhờ họ giúp đỡ sắp xếp chuyện này”

Chillllllll girl !

Chu Nghiêm Phong dường như phát hiện ra sự qua loa của cô, ánh mắt tối sầm

lại, giọng điệu nhấn mạnh: “Lục Mạn Mạn, mọi chuyện có thể thông qua thương

lượng giải quyết thì tốt nhất, nếu như không thể thì còn có tòa án”

Lục Mạn Mạn không thèm hỏi thêm câu nào nữa, cô “À” một tiếng như thể đã

nghe thấy rồi.

Quả nhiên mấy cán bộ lãnh đạo đều nói theo cùng một kiểu.

Nói như vậy, chẳng lẽ là sợ cô dùng thủ đoạn gì đó không bình thường sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.