Lục Mạn Mạn không hiểu sao lại có cảm giác, trọng tâm của anh là kiềm chế hành
vi của cô.
Chu Nghiêm Phong xoay người lại, đút một tay vào túi quần, đặt cánh tay trống
không kia của mình lên bên cạnh hộc tủ.
Chỉ trong tích tắc, hai người đồng thời lên tiếng, đều có lời muốn nói.
Lục Mạn Mạn khẽ bĩu môi, thấy anh không có ý nhường cô, đành phải khéo hiểu
lòng người nói: “Anh nói trước đi’
Lục Mạn Mạn: ”’
Đôi mắt anh hơi híp lại, rơi vào người cô: “Cháu trai và cháu gái của tôi hình như
rất thích em”
Đây không phải nói nhảm à?
Lục Mạn Mạn mở to hai mắt, giả vờ kinh ngạc: “Em không giống như anh ngày
nào cũng bận rộn công việc không có thời gian về nhà, mỗi ngày bọn em đều sớm
chiều ở bên nhau, đặc biệt là còn có một người thím tuổi trẻ như em, bọn chúng
không có lý do gì để không thích đâu nhỉ?”
Chu Nghiêm Phong: .’
Vẫn không quên khen bản thân, đồng thời cũng không quên làm tổn thương
người khác.
Người giống như cô, cho dù bề ngoài có ngoan ngoãn đáng yêu đến đâu, thì bên
trong vẫn không giấu được cái tính đã được nuông chiều rất lộ liễu, cái móng vuốt
của con mèo kia thỉnh thoảng sẽ lộ ra để cào một phát.
Tính cách phi truyền thống điển hình này, có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không
nhận ra, có hơi không phù hợp với bối cảnh xã hội ngày nay.
Nhưng cô nói rất đúng, anh đã có quá ít thời gian bầu bạn với cháu trai và cháu
gái.
Chu Nghiêm Phong gác chuyện lại một bên, vuốt phẳng cổ áo của mình rồi thanh
minh: “Tôi là người chú không xứng với chức vị, em ở nhà đã phải nhọc lòng rồi”
Lục Mạn Mạn có phí sức làm gì đâu, căn bản tâm tư của cô không hề đặt trên
người hai đứa trẻ, nhưng mà hai đứa trẻ này thì đứa này còn ngoan ngoãn và
hiểu chuyện hơn đứa kia, rất hợp ý cô. Đương nhiên cô sẽ không nói ra những
lời như vậy, giống như cô nghe được từ trong miệng Chu Nghiêm Phong sự
khẳng định nào đó, hai mắt sáng rực lên, có hơi ngượng ngùng rồi nói: “Đây là
việc em nên làm”
Khóe môi hơi cong lên như băng tuyết tan đi trong tích tắc.
Lục Mạn Mạn nghe đến chủ đề này là nhức đầu, vuốt vuốt tóc rồi nói qua loa:
“Vậy ư, nhưng không sao, em thấy thằng bé là người hiểu chuyện chín chắn,
khiến người khác yên tâm”
Anh thực sự coi cô như một người thím tốt, muốn thảo luận về việc giáo dục trẻ
con với cô.
Chillllllll girl !
mang-theo-nhai-con/54.html]
Lục Mạn Mạn lại thấy xấu hổ vì trái tim rung động, đang muốn đè nén suy nghĩ
của mình xuống rồi nói ra chủ đề vê căn nhà gõ, lại nghe anh nói tiếp: “Tình
huống của ba bọn chúng không rõ, mẹ cũng không ở bên cạnh. Chi Chi nhỏ tuổi,
tính cách hoạt bát hơn đôi chút, tương đối dễ thích nghi với môi trường mới, dễ
xây dựng mối quan hệ thân thiết với người khác, Chu Bình thì lại sống nội tâm và
ít nói, nên tôi có hơi lo lắng cho cậu bé”
Chu Nghiêm Phong nhìn cô chằm chằm rồi nói tiếp: “Tôi thấy thằng bé với em ở
chung rất ổn, thằng bé ở cạnh em không giống như ở cạnh mẹ thằng bé, không
chỉ biết quan tâm em, mà còn chủ động giải vây cho em, rất biết cách bảo vệ em
đấy”
Chu Nghiêm Phong hiếm khi bật cười.
Chu Nghiêm Phong suy nghĩ một chút rồi đồng ý: “Đúng vậy, em còn trẻ tuổi, tính
cách cởi mở, dễ dàng trò chuyện với thằng bé hơn”
Lục Mạn Mạn chợt nhận ra Chu Nghiêm Phong không phải là do nhàn rỗi không
có việc gì làm nên mới tuỳ tiện nói chuyện phiếm với mình, bình thường anh là
người nghiêm túc, tích chữ như vàng, tuyệt đối không phải là người thích nói
nhảm.
Cô theo bản năng liếc mắt qua: “Chuyện này có gì kỳ lạ đâu, thím không quản
thúc và đòi hỏi mọi thứ đối với đứa trẻ như mẹ ruột, nếu không thì tại sao thằng
bé lại thoải mái hơn khi ở bên em, cũng bằng lòng thân thiết với em chứ”
Câu nói này nghe như một lời khen dành cho Lục Mạn Mạn, thậm chí còn đánh
giá cao, nhưng Lục Mạn Mạn lại thấy kỳ lạ, nhất là khi nghe đến câu cuối cùng,
anh càng cảm thấy xấu hổ, người này đúng là hết chuyện để nói, lúc trước khi
anh dạy dỗ cô Chu Bình đã dẫn em gái đến giải vây cho cô, anh cảm thấy Chu
Bình thiên vị cô, khiến anh thân là chú nhưng trong lòng lại cảm thấy không thoải
mái, còn cảm thấy khi ở nhà cô xúi giục Chu Bình chuyện gì đó, khiến Chu Bình
không học tập cho tốt?
Sau đó giống như chợt nhớ ra: “Vừa rồi em nói cái gì, lúc thằng bé đi xuống mặt
vẫn còn đỏ”
Lục Mạn Mạn buồn bực: “Lúc nào?”
Chu Nghiêm Phong: “Em đưa Chi Chi lên lầu, tôi bảo thằng bé gọi em xuống ăn
tối ấy”
Lục Mạn Mạn nghĩ một lúc: “Cũng chả có gì cả, thằng bé thấy em muốn đi tắm,
bèn hỏi có muốn thằng bé mang đồ ăn lên không, em khen thằng bé đã trưởng
thành rồi, biết suy nghĩ đến thím, còn xoa xoa đầu thằng bé. Ấy, chỉ như vậy mà
đã đỏ mặt rồi á?”
Lục Mạn Mạn cố nén cười: “Cháu trai anh rất ngây thơ nha”
Sau khi Chu Nghiêm Phong tự cảm thấy mình lo nghĩ nhiêu cũng bật cười: “Thằng
bé quả thực quá hướng nội’
Anh không hề để ý: “Sau này em đừng trêu chọc thằng bé nữa”
Sao lại sợ cháu trai anh có ý khác?
Trong lòng Lục Mạn Mạn trợn trắng mắt, người đời đều nói làm mẹ kế khó, hóa ra
làm thím cũng không đơn giản như vậy, chỉ cần một hành động trong lúc vô tình,
trong lòng cũng có người có suy nghĩ rồi ý kiến.
Cô còn chưa muốn trở thành người thím như thế đâu.
Cho nên Lục Mạn Mạn mới nhận định rằng Chu Nghiêm Phong biết rõ về tiến độ
của căn nhà gỗ đó.