Cô dang hai tay ra, giả vờ bất đắc dĩ nói: “Vậy phải làm sao bây giờ, dù sao căn
nhà kia cũng là do ba mẹ để lại cho em và chị gái, nếu như bọn họ thật sự không
muốn chuyển đi, thì căn nhà đó đành phải cho không bọn họ ư?” Lục Mạn Mạn
đợi anh rời đi mới thả mình xuống tấm đệm mềm mại một cái phịch để giải tỏa
cảm xúc, nhưng người đàn ông này bước tới cửa lại đột nhiên quay đầu lại.
Chu Nghiêm Phong dùng ánh mắt sâu thắm sắc bén đánh giá cô một lúc, mới
chậm rãi ung dung đi về phía cửa phòng.
Đối phó với người đàn ông này thật là vừa tốn công vừa tổn hại tinh thần.
Trên mặt cô không tự chủ hiện lên ý ngượng ngùng, vội vàng che môi ngáp một
cái, sau đó vẻ mặt ngái ngủ nói: “Anh yên tâm đi, tất cả mọi chuyện em đều nghe
anh”
Quả nhiên tránh được mùng một chứ không tránh được mười lăm.
Ngay khi trong lòng Lục Mạn Mạn vừa thấy ấm áp, lại nghe thấy anh nói: “Còn
nữa, nhà là nơi để nghỉ ngơi”
Đấn rồi đến rồi.
Sau lưng Lục Mạn Mạn bất giác run lên, nhưng anh chỉ chỉ vào chân cô rồi nói:
“Hai ngày nay tắm rửa cẩn thận, đừng để bị dính nước, dính nước sẽ rất đau”
Lục Mạn Mạn chắp hai tay quỳ xuống. suýt chút nữa giơ ba ngón tay lên trời thề:
“Em biết mình sai rồi, em hứa sau này sẽ không bao giờ kinh doanh ở nhà nữa!”
Chu Nghiêm Phong hình như thấy cô có thái độ nhận lỗi tốt đẹp, cho nên im lặng
một lát rồi gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Anh đi về phòng tắm tắm rửa, tắm xong cũng chưa trở về phòng mà đi thẳng vào
phòng sách, lại tiếp tục làm việc đến nửa đêm.
Cuối cùng Lục Mạn Mạn cũng nhận được tin tức về căn nhà gỗ kia, trong đầu chỉ
nghĩ đến cách lấy lại căn nhà như thế nào, còn về việc người chồng được hời có
về phòng ngủ hay không, khi nào quay lại khi nào rời đi, nào còn tâm tư quan tâm
đến nữa.
Ngày hôm sau cô dậy sớm, luôn muốn đi xem nhà trước, kết quả vừa đặt chân
xuống đất, lòng bàn chân đã nhói lên, ngón chân co quắp lại vì đau.
Đau quá, hận không thể co chân lại.
Kết quả là Lục Mạn Mạn đã thành thật ở nhà mấy ngày.
Trong khoảng thời gian này Chu Nghiêm Phong cũng không về nhà, cho đến khi
chân của Lục Mạn Mạn cuối cùng đã đỡ hơn chút, vào cái ngày có thể xuống đất
đi đường, anh mới quay về.
mang-theo-nhai-con/56.html]
Hôm đó Lục Mạn Mạn cũng dậy sớm, ăn sáng rồi trang điểm xong đang định ra
ngoài, chiếc xe jeep màu xanh ô liu đã đậu ngoài đại viện, Chu Chi Chi vừa được
anh trai dẫn đi nghe tiếng Anh nghe thấy tiếng động của chiếc xe ở bên ngoài,
bèn giấy khỏi tay anh trai chạy đến cửa sổ để nhìn một chút, sau đó không ra
ngoài đón, mà chạy đến bên cạnh Lục Mạn Mạn trước rồi nói với cô: “Thím ơi,
thím, chú cháu đã về rồi!”
Lục Mạn Mạn nhướng mày, đúng lúc, vừa hay bảo Tiểu Từ đưa cô ra ngoài, ngồi
trên xe hơi không dễ chịu, nhưng xe bốn bánh vẫn tốt hơn cô đi bằng hai chân ra
ngoài để chen lấn xe buýt.
Bây giờ đã là cuối tháng 8, vừa mới bước vào tiết trời nắng gắt của cuối thu, theo
lý mà nói nhiệt độ trong tiết trời nắng gắt của cuối thu cũng rất cao, có thể hiệu
ứng nhà kính lúc này chưa nghiêm trọng lắm, buổi sáng Lục Mạn Mạn vẫn cảm
thấy hơi mát.
Chi Chi tuân lệnh vội vàng chạy đi.
Chu Nghiêm Phong,’
Chu Nghiêm Phong trong lòng thấy ấm áp, cúi người bế cháu gái nhỏ lên, đang
vui vẻ thân thiết với cháu gái nhỏ, kết quả là cháu gái nhỏ lại lắc lắc bả vai của
anh rồi nói: “Chú ơi, chú ơi, đừng để cho anh Tiểu Từ đi, hôm nay thím muốn đi ra
ngoài, thím bảo cháu nói với chú, để anh Tiểu Từ đưa thím đi!”
Chu Nghiêm Phong vừa đi cửa đã thấy cháu gái nhỏ chạy tới đón, vừa chạy vừa
bi ba bi bô kêu lên: “Chú ơi, chú ơi!”
Hóa ra là nhận lâm rồi.
Cô cúi người vỗ vỗ cái mông nhỏ của con nhóc này: “Đi nói với chú của cháu,
bảo Tiểu Từ đừng lái xe đi’ Vừa nhìn một cái đã thấy một cảnh khiến cô vô cùng
khó chịu.
Nguyên chủ vừa mới kết hôn chưa được bao lâu, chưa kịp mua thêm quần áo và
giày dép, lúc đầu Lục Mạn Mạn đang đau khổ vì không có tiền trong tay, sau này
mặc dù mỗi ngày đều kiếm được tiền, nhưng vẫn không dám phung phí số tiền
này, đến mức cô là một đại tiểu thư giàu có cực kỳ thích mua sắm, cũng mạnh mẽ
từ bỏ sở thích mua sắm của mình.
Lục Mạn Mạn thở dài, sau khi đuổi theo con nhóc đó đi chuyển lời cho Chu
Nghiêm Phong, cô cũng chậm rãi đi xuống cầu thang, khi đi ngang qua cửa sổ thì
nhìn ra bên ngoài.
Chillllllll girl !
Hôm nay cô buộc tóc cao nửa đầu, mặc áo sơ mi cộc tay tay phồng và quần jean,
về phần giày, thì vẫn đi là đôi giày xăng đan dễ đi.
Sắc mặt cô lập tức đen xì.
Lục Mạn Mạn rất tức giận, mặc dù Chu Chi Chi mới bốn tuổi, nhưng khả năng nói
năng của cô bé không có một chút vấn đề gì, rõ ràng cô bé đã truyền đạt lời nói
cho Chu Nghiêm Phong, nhưng Chu Nghiêm Phong đã bỏ qua lời thỉnh cầu của
cô, bảo Tiểu Từ rời đi.
Lục Mạn Mạn biết một số cán bộ lãnh đạo rất ky việc người nhà sử dụng xe công
của họ, nhưng cô chỉ định đi nhờ xe mà thôi, hôm đó cũng đi nhờ xe vê, hôm nay
có cần phải không thèm cho tí mặt mũi nào như vậy không?
Chu Nghiêm Phong sau khi nghe cháu gái nhỏ nói xong, quay đầu lại vẫy tay với
Tiểu Từ, sau đó bế cháu gái nhỏ trở về, Tiểu Từ do dự một chút rồi ngồi trở lại
ghế lái lái xe đi.