Chu Bình đang tua lại đoạn băng từ đầu trong phòng khách, quay người lại thấy
thím mình đột nhiên không vui, nhìn ra ngoài cửa sổ một cái là hiểu chuyện gì
đang xảy ra.
Theo lý mà nói ở độ tuổi của cậu bé thì không nên nhúng tay vào chuyện của
người lớn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Có lẽ là chú sai Tiểu Từ đi
làm chuyện khác”
Lục Mạn Mạn ậm ừ hai tiếng, nhưng vẫn không vui.
Chu Bình nghĩ nghĩ, nói với vẻ mặt chân thành: “Nếu thím không muốn chen lấn
trên xe buýt, cháu đạp xe đưa thím đi nhé?”
Lục Mạn Mạn bật cười thành tiếng, nam chính nhỏ tuổi này so với ông chú lạnh
lùng của mình đáng yêu hơn nhiều, cho nên mới nói đàn ông không nhất thiết
phải lớn tuổi mới biết yêu thương người khác, nhưng cô vẫn xua xua tay: “Thôi
được rồi, hôm nay chỗ thím đi có hơi xa”
Mặc dù được nam chính nhỏ tuổi an ủi, Lục Mạn Mạn cũng không quá tức giận
nữa, nhưng sau khi Chu Nghiêm Phong đi vào cửa, cô vẫn là không cho anh sắc
mặt tốt như cũ, chỉ lo vùi đầu đi ra ngoài.
Chu Nghiêm Phong gọi cô lại, Chờ một chút đã”
Lục Mạn Mạn không ngẩng đầu lên: “Làm sao?”
Cho tiền trợ cấp à? ?
Nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của cô, anh vuốt vuốt ngón tay, khẽ nhướng mày:
“Có chuyện muốn nói với em”
Coi như là Chu Nghiêm Phong đã được lĩnh giáo tình tình của cô.
Nói rồi lập tức mở cửa ra.
Lục Mạn Mạn quay lưng lại với anh rồi nói: “Đợi em về rồi hãng nói, hôm nay em
có việc phải làm, thời gian đang rất gấp gáp”
Giọng nói của anh có hơi bất đắc dĩ: “Cho em tiền này”
Chu Nghiêm Phong đặt cháu gái nhỏ xuống, bảo cháu gái nhỏ vê phòng khách tìm
anh trai đi, nghiêng người qua liếc mắt nhìn Lục Mạn Mạn, hôm nay Lục Mạn Mạn
ăn mặc rất thục nữ, khiến anh không khỏi liếc nhìn thêm.
Cô đóng cửa, quay đầu lại: ‘Muốn lên trên lầu à?”
Chillllllll girl !
Mỗi tháng Chu Nghiêm Phong cho nguyên chủ 80 tệ, trước đây 80 tệ đối với Lục
Mạn Mạn không đáng nhắc tới, còn không đủ mua một cây son, nhưng ở thời đại
này, là hai tháng lương của người bình thường.
Đặc biệt là bây giờ Lục Mạn Mạn còn đang vì cố gắng vì cuộc sống sau này sẽ
không khó khăn, nỗ lực làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, tiết kiệm tiền, ngay cả
quần áo mới cũng không nỡ mua, cô gây khó dễ với ai chứ cũng không gây khó
dễ với tiền. Lục Mạn Mạn lại đóng cửa lại một cái “Rầm’.
Chu Bình tua băng ngược lại xong, nhấn nút phát, từ khóe mắt thấy thím còn viết
sự không hài lòng trên mặt, chỉ vì chú nói dăm ba câu đã lại vui vẻ trở lại. hệt
như một đứa trẻ.
Chu Nghiêm Phong muốn hỏi cô như này là lật mặt đấy à?
mang-theo-nhai-con/57.html]
Trên mặt anh hiện lên ý cười, vuốt ve ngón tay cái rồi nhẹ gật đầu: “Theo tôi đến
phòng sách một chuyến”
Mới giây trước còn lạnh lùng như băng, giây sau đã như gió xuân ấm áp, giống
như thời tiết tháng sáu, nói âm u là âm u, nói trời trong xanh là trời trong xanh.
Nên đừng nhìn thím mới ngoài hai mươi, vẫn cần được dỗ dành giống như các cô
bé. Nhưng chú hình như không mấy quan tâm đến nhu cầu tình cảm của thím.
Đêm qua nửa đêm cậu tỉnh dậy đi vệ sinh, phát hiện đèn trong phòng sách của
chú vẫn sáng, chuyện như này không chỉ xảy ra mới một hai lần.
Lục Mạn Mạn mà biết nam chính nhỏ tuổi thế mà còn lo lắng cho cuộc sống hôn
nhân của cô với người chồng được hời này, chắc chắn sẽ nói rằng trẻ con không
nên lo lắng vớ vẩn vê chuyện của người lớn.
Anh có nên nhắc nhở chú một chút, là mẹ cậu vì ba cậu không thể ở bên cạnh
trong một khoảng thời gian dài nên mới lựa chọn bỏ đi, thậm chí còn bỏ lại cả cậu
và em gái ở lại.
Chu Bình cũng vì chuyện này mà cảm thấy vô cùng lo lắng.
Bây giờ trong đầu cô toàn là chiếm hời của Chu Nghiêm Phong, chờ lát nữa Chu
Nghiêm Phong đưa tiền cho cô, cô có nên nói một câu là Chu Nghiêm Phong, anh
có biết đàn ông cho tiên phụ nữ là đẹp trai nhất không.
Để anh đưa tiền mà cả người đều thấy thoải mái, cảm thấy 80 tệ không đủ, lại cho
cô thêm 20 tệ, mỗi một tháng sau đều tăng lên 100 tệ?
Khi Chu Nghiêm Phong đi lên cầu thang hơi nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy khóe môi
của người phụ nữ kia hơi nhếch lên, đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh. Đã nghĩ kỹ
nên tiêu tiên như thế nào rồi à?
Anh liếc nhìn qua chân cô một lát, nhắc nhở: “Qua thêm một khoảng thời gian
nữa trời sẽ giá rét đấy, có thời gian đi mua một đôi giày theo mùa trước đi”
Anh còn đặc biệt nhắc nhở một câu: “Loại giày thể thao ít mài mòn ấy”.
Lục Mạn Mạn còn cần anh dạy cách tiêu tiền như thế nào sao, chỉ nói vài lời qua
loa.
Đây là lân đầu tiên Lục Mạn Mạn bước vào phòng sách của Chu Nghiêm Phong,
có hơi tò mò, những nơi như phòng sách này bình thường vẫn là nơi rất bí mật.
Chu Nghiêm Phong dùng chìa khóa mở ổ khóa ra, Lục Mạn Mạn cũng bước vào
theo, nhìn khắp bốn phía thấy bố cục không gian chừng mười mấy mét vuông rất
đơn giản, đúng như cô đoán, Chu Nghiêm Phong sẽ ở đây, vì có một chiếc
giường đơn dựa sát vào tường, trên giường trải một tấm đệm mỏng, chăn bông
được gấp lại như một khối đậu hũ. .
Đặc biệt có cảm giác quân nhân.
Vậy mà anh còn thích văn học ư?
Cô không để ý khi cô nhìn về phía đó, trên mặt Chu Nghiêm Phong hiện lên ý mất
tự nhiên.
Điều này thật kỳ lạ.
Còn có hai hàng giá sách dựa vào tường, trên giá sách toàn là sách, không có tài
liệu.