Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên

Chương 272: Cô Út



“Cô út, cô về rồi”

Cô út Lữ chỉ vào Ngọc Khê: “Mau nhìn xem này, vừa mới nhắc xong thì người đã

về. Lại đây cho cô ngắm kỹ cái nào, mới đó không gặp mà bản lĩnh lớn quá nhỉ!”

Bà nội Lữ hừ một tiếng: “Lúc Ngọc Khê đính hôn cô không về, cô ở gần thế mà?

Đừng lấy cớ bận rộn qua loa lấy lệ với tôi. Năm nay về, mua xe mới, về để khoe

khoang hả?”

Cô út Lữ bĩu môi: “Chị cả cũng không về, sao mẹ chỉ nói mỗi con”

Bà nội Lữ: “Cô còn không biết xấu hổ mà nhắc đến chị cả cô. Tình huống của cô

với chị cả có thể giống nhau sao?”

Cô út Lữ bĩu môi: “Có gì mà không giống, chị cả có lý do, con cũng có mà. Thật

không trách con được, muốn trách thì mẹ trách Vương Vĩ ấy, ai bảo nhà anh ấy

nhiều việc, hôm nay tiễn người này, ngày mai lại tới người khác, không dứt ra

được”

Ngọc Khê lúng túng đứng đó. Dượng út mặt cứng đờ, cô út đúng là chẳng nể

nang gì chồng cả!

Bà nội Lữ trừng mắt nhìn con gái: “Được rồi, nhìn kỹ cháu gái lớn của cô đi!”

Cô út Lữ đưa tay véo má Ngọc Khê: “Vẫn là tuổi trẻ tốt thật đấy. Nhớ năm đó, cô

cũng xinh đẹp giống cháu vậy”

Bà nội Lữ: “Cô lớn lên đâu có đẹp bằng Ngọc Khê, đừng có dát vàng lên mặt

mình”

Cô út Lữ không chịu: “Mẹ, mẹ muốn thế nào hả? Con vất vả lắm mới về được một

chuyến, mẹ cứ chọc vào tim con, mẹ còn là mẹ ruột của con không đấy?”

Bà nội Lữ tức điên: “Tôi chính là mẹ ruột cô nên mới nói cô. Cô bản lĩnh lớn quá

nhỉ, nhìn xem từ lúc vào nhà đến giờ, mắt cứ để trên đỉnh đầu chưa chịu hạ

xuống, chỉ có cô là giỏi, chỉ có cô kiếm được tiền to. Cô nói xem, trong mắt cô còn

có ai không? Tôi thấy có tí tiền là cô ngứa ngáy chân tay rồi”

Ngọc Khê trợn tròn mắt nhìn ba mẹ, đây là tình huống gì vậy?

Vừa nãy còn cười nói vui vẻ, sao giờ lại cãi nhau rồi.

Cô út Lữ tính tình vốn không tốt: “Con kiếm tiền, con làm sao mà ngứa ngáy, con

vất vả lắm mới về một chuyến mà mẹ cứ nói con như vậy, sau này con còn dám

về nữa không”

Ông nội Lữ kéo tay bà nhà: “Được rồi, bớt tranh cãi đi, không thấy mất mặt à”

Ánh Trăng Dẫn Lối

Bà nội Lữ nhìn thấy Hách Phong, bèn ngậm miệng lại. Cô út Lữ nén cơn giận,

cũng không muốn vừa về đã bỏ đi, đành nhịn.

Xấu hổ nhất là Hách Phong, mắt cứ đảo đi chỗ khác.

Bác gái cả Lữ cười gượng: “Mẹ, con với Hách Phong về nhóm lửa trước đây”

Bà nội Lữ đứng dậy: “Mẹ cũng về cùng các con”

Cô út Lữ tức điên lên chỉ tay: “Anh cả, anh xem mẹ kìa, bà ấy không chào đón em

đến mức nào chứ”

Ngọc Khê cũng đang trong trạng thái ngơ ngác, ai có thể giải thích cho cô xem

chuyện gì đang xảy ra không!

Lữ Mãn chỉ vào cô em gái: “Em cũng vừa phải thôi, thu liễm lại chút”

Nói xong, Lữ Mãn kéo em rể: “Nhiều năm không về rồi, anh dẫn chú đi dạo”

Vương Vĩ: “Vâng”

Mọi người đi hết, cô út Lữ gạt nước mắt: “Nhiều năm như vậy, em cứ phải nhịn,

nhịn họ hàng nhà Vương Vĩ, thế nào, còn không cho phép em kiêu ngạo một chút

à”

Trịnh Cầm: “Mẹ cũng là vì tốt cho em thôi. Em xem, em về mà coi em rể như cháu

chắt trong nhà vậy, đàn ông ai chẳng sĩ diện”

Cô út Lữ càng ủy khuất: “Chị dâu, chị cũng không biết mấy năm nay em sống

những ngày thế nào đâu. Trong nhà có bà mẹ chồng hay xen vào, lâu lâu mấy bà

chị chồng lại dìu già dắt trẻ tới. Nhà em đâu có nghĩa vụ nuôi tất cả mọi người

chứ. Mượn tiền không trả, thấy em kiếm tiền thì ghen ghét, việc đau đầu thì nhiều.

Lúc này em dựa vào chính mình kiếm tiền, dựa vào cái gì mà em không thể phát

hỏa”

Trịnh Cầm cũng không biết nên khuyên thế nào.

co-uthtml]

Ngọc Khê bèn dời đi sự chú ý của cô út: “Cô út, sao cô kiếm được tiền thế, xe ô

tô cũng mua rồi”

Cô út Lữ nín khóc, đắc ý không thôi: “Cổ phiếu đấy. Người hàng xóm vẫn luôn ăn

cơm ở quán nhà cô mua cổ phiếu rồi phát tài, cô liền nghĩ không thể cứ chôn

chân ở cái quán cơm nhỏ mãi được, nhưng không có vốn, liền được ăn cả ngã về

không mua cổ phiếu, thật sự tăng giá lớn, gấp mấy lần luôn. Đúng rồi, cô nghe mẹ

cháu nói cháu mở công ty, tiền trong tay nhất định nhiều, mua cổ phiếu cùng cô

đi, so với cháu mở công ty kiếm tiền nhiều hơn đấy”

Ngọc Khê xua tay: “Cháu thì thôi ạ, không có thời gian lúc nào cũng nhìn chằm

chằm bảng điện tử. Cô út, thị trường cổ phiếu thay đổi trong nháy mắt, cô kiếm

được không ít rồi thì cũng mau thu về đi!”

Cô út Lữ cuống lên: “Như vậy sao được, cô vẫn luôn muốn mở khách sạn lớn.

Tiền trong nhà cho mấy bà chị của Vương Vĩ mượn không ít, mỗi lần đòi đều

không có tiền. Mắt thấy những người buôn bán cùng đợt đều mở cửa hàng lớn,

chỉ có cô là nghẹn khuất. Không được, cô liền trông chờ vào cổ phiếu để có thể

mở khách sạn lớn đấy!”

Ngọc Khê ngậm miệng. Cô út đang lúc kiếm tiền đỏ mắt, cô nói nhiều cũng vô

dụng.

Cô út Lữ chú ý tới túi trên tay Ngọc Khê: “Uầy, mua trang sức à”

Ngọc Khê: “Bạn cháu đính hôn, cháu đi chọn quà, tiện thể mua cho bà nội cái dây

chuyền”

Cô út Lữ vỗ trán: “Đúng rồi, quà đính hôn. Lúc cháu đính hôn, chị cả của Vương

Vĩ vì vay tiền mà ăn vạ ở nhà không đi, cô thật sự không thể về được. Lần này bù

cho cháu, đồng hồ này, thích không?”

Ngọc Khê nhận lấy chiếc đồng hồ cô út lấy ra: “Quý giá quá ạ”

Cô út Lữ: “Không đắt đâu, có một nghìn tệ thôi, cầm lấy, cháu không cầm là coi

thường cô đấy”

Ngọc Khê chỉ có thể nhận lấy: “Cháu cảm ơn cô út”

Cô út Lữ vui vẻ thực sự: “Tiền nhiều đúng là tốt, tiền đều do cô kiếm, bà già cũng

không dám nói gì”

Trịnh Cầm nói đỡ cho em rể: “Em cũng tém tém lại tính tình đi, Vương Vĩ đối với

em là thật lòng tốt”

Cô út Lữ hừ một tiếng: “Anh ấy nếu đối với em không tốt, cứ lo chuyện nhà anh

ấy mãi thì em đã sớm ly hôn rồi”

Ngọc Khê: “Cô út, Vương Dương đâu ạ? Sao em ấy không tới?”

Cô út Lữ: “Có tới, đang ở nhà bà nội chơi với Chu Nghiêu rồi!”

Ngọc Khê tính tuổi: “Vương Dương bảy tuổi, hai đứa đúng là có thể chơi cùng

nhau”

Cô út Lữ cười: “Đúng thế, chờ sang năm là có thể vào tiểu học. Cô đã nghĩ kỹ rồi,

lần này kiếm tiền sẽ mở khách sạn lớn, rồi mua cái nhà gần trường điểm. Đúng

rồi, nhà gần trường điểm (học khu phòng) cháu biết không? Bây giờ người ta đổ

xô đi mua nhà gần trường điểm đấy”

Ngọc Khê cười: “Cháu biết, hiện tại mỗi nhà chỉ có một con, rất chú trọng giáo

dục”

Cô út Lữ cảm khái: “Giá nhà gần trường điểm mới cao đâu, nơi khác 400 một mét

vuông, nhà gần trường điểm 500 cũng không mua được. Cho nên chị dâu, chị

chơi cổ phiếu với em đi, thị trường cổ phiếu thật sự đặc biệt tốt, hàng xóm chúng

em gặp mặt đều không hỏi ăn cơm chưa mà hỏi mở tài khoản chưa. Chị nhìn

xem, giá thị trường tốt biết bao”

Trịnh Cầm là người cẩn thận, trước sự dụ hoặc lớn bà đều có thể nhịn được:

“Tiền trong tay chị đều đầu tư ra ngoài rồi, chị không tham gia đâu”

Cô út Lữ thầm tiếc rẻ: “Tiền nhặt không đấy”

Trịnh Cầm không muốn bàn chuyện cổ phiếu nữa: “Thời gian không còn sớm, trưa

nay ở lại đây ăn cơm nhé?”

Cô út Lữ lắc đầu: “Không được, mẹ em mạnh miệng nói lời giận dỗi thế thôi chứ

chắc chắn làm món ngon cho em rồi, em qua đó phụ một tay”

Trịnh Cầm bật cười: “Mẹ đúng là khẩu xà tâm phật, bà vì tốt cho em thôi”

“Em biết, em biết hết mà. Được rồi chị dâu, em đi trước đây, Vương Vĩ về thì bảo

anh ấy tự qua nhé”

“Được”

Ngọc Khê tiễn cô út đi, quay lại liền mở TV, tìm nửa ngày không thấy.

Trịnh Cầm nhìn con gái ngồi xổm trên mặt đất tìm đài: “Tìm cái gì thế?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.