Lôi Âm phàn nàn: “Cậu đúng là hiểu tớ thật đấy”
Ngọc Khê đắc ý: “Không phải tớ khoác lác đâu, trừ ông ngoại cậu ra, tớ chắc
chắn là người hiểu cậu nhất. Để tớ đoán xem, nếu là chuyện tốt thì cậu mở miệng
sẽ nói ngay, như vậy chỉ có thể là nghe được chuyện phiếm gì đó, đúng không?”
Lôi Âm: “. Coi như cậu đoán đúng”
“Nói đi, hóng hớt được chuyện gì mà khiến cậu phải cố ý gọi điện thoại tới đây để
hả hê thế?”
Lôi Âm cười hì hì: “Bố già nhà tớ kết hôn, cô dâu là thư ký của ổng. Hà Giai Lệ
đại náo hôn lễ, đám cưới Lôi Quốc Lương mất mặt to rồi”
Ngọc Khê: “Không còn chuyện khác à?”
Lôi Âm: “Có chứ. Còn có tin tức trên báo nói Duyệt Huy thu mua công ty điện ảnh
Hoa Thiên, ngay sau đó bị người ta kiện ra tòa, nói Vương Thù lừa đảo. Còn
phanh phui không ít chuyện của Vương Thù, trên báo giải trí náo nhiệt lắm”
Ngọc Khê tỉnh cả người: “Duyệt Huy thu mua Hoa Thiên?”
“Đúng thế, thu mua mấy ngày trước, mấy hôm nay chiếm trọn trang nhất báo giải
trí đấy. Ông cậu hờ của cậu bị hố thảm rồi. Tớ cảm thấy kiện không thắng đâu,
người đại diện pháp luật đâu phải ông cậu hờ của cậu”
Ngọc Khê: “Ông ta không phải cậu hờ của tớ, cảm ơn, tớ cúp đây”
Lôi Âm bĩu môi: “Thật vô tình, nghe xong là cúp”
Ngọc Khê: “Mai tớ đi chọn quà đính hôn cho cậu, về rồi tặng”
“Thế còn tạm được. Thôi, bye bye”
Ngọc Khê nghe tiếng tút tút, còn nói cô vô tình, Lôi Âm mới là người vô tình, nói
cúp là cúp ngay.
Ngọc Khê suy nghĩ về dụng ý việc Duyệt Huy thu mua Hoa Thiên. Không định ẩn
mình nữa sao? Hay chỉ thuần túy là giao dịch thương mại?
Còn nữa, Trịnh Mậu Nhiên biết rõ Vương Thù treo đầu dê bán thịt chó, tại sao
không hành động? Cô không tin Trịnh Mậu Nhiên không có cách trị Vương Thù.
Dụng ý của Trịnh Mậu Nhiên rốt cuộc là gì?
Điện thoại lại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngọc Khê: “A lô!”
Niên Quân Mân nghe giọng Ngọc Khê, khóe mắt đều ánh lên nét ôn nhu: “Tiểu
Khê”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ngọc Khê toét miệng cười: “Vâng, em vẫn luôn chờ điện thoại của anh đấy!”
Niên Quân Mân: “Anh biết”
Ngọc Khê nghe giọng nói trầm thấp của Niên Quân Mân, tai đỏ lên: “Anh nhận
được bưu kiện chưa?”
“Nhận được rồi, đều là đồ anh thích ăn. Anh cũng gửi quà năm mới cho em rồi
đấy”
“Là cái gì thế?”
Niên Quân Mân: “Bí mật, bưu kiện tới nơi em sẽ biết”
Ngọc Khê xoắn ngón tay vào dây điện thoại: “Anh còn chơi trò bí mật nữa”
Niên Quân Mân cười: “Anh học theo em đấy”
Ngọc Khê trong lòng ngọt ngào, quan tâm nói: “Anh chú ý sức khỏe, thời tiết lạnh
nhớ mặc nhiều một chút”
Niên Quân Mân: “Em cũng vậy, thay anh gửi lời hỏi thăm ba mẹ nhé”
Ngọc Khê khuôn mặt ửng đỏ: “Anh gọi ba mẹ thuận miệng quá nhỉ”
Niên Quân Mân cười thấp giọng: “Còn hai năm rưỡi nữa là chúng ta có thể kết
hôn rồi”
Ngọc Khê liếc nhanh ra phòng khách thấy không có ai, hừ một tiếng: “Anh nhớ rõ
ràng thật đấy”
“Đúng vậy, anh tính từng ngày, còn hơn tám trăm ngày nữa, em sẽ là cô dâu của
anh”
Ngọc Khê tai đỏ bừng, hơi cắn môi, muốn cười lại kìm xuống: “Cứ qua hơn tám
trăm ngày nữa rồi nói sau!”
Niên Quân Mân: “Được”
Ngọc Khê cúp điện thoại, trong lòng tràn ngập mật ngọt. Cô đứng dậy lấy cuốn
lịch mới mua, lật xem nhanh chóng, lật tới tháng tốt nghiệp rồi đột nhiên dừng lại.
Cô đúng là đầu heo, muốn xem cũng phải xem lịch năm 98 chứ, cô xem lịch năm
96 thì tìm ngày lành kiểu gì!
thu-vienhtml]
Trịnh Cầm đi vào: “Tiểu Khê, con lật lịch làm gì thế?”
Ngọc Khê làm như kẻ trộm, vội vàng ném cuốn lịch đi: “Không, không có gì ạ, con
chỉ xem thôi, đúng rồi xem chơi thôi. Mẹ, con ra ngoài đi dạo nhé!”
Nói xong, Ngọc Khê chạy biến ra khỏi phòng. Đứng ở trong sân mới bình tĩnh lại
được. Cô mới không phải hận gả (muốn lấy chồng), nhưng trong lòng lại tính toán
tuổi của mình, qua năm nay là hai mươi, đủ tuổi pháp định là có thể kết hôn rồi.
Nghĩ vậy, nhiệt độ trên mặt vừa hạ xuống lại tăng lên.
Ngọc Chi chạy ra: “Chị, chị mặc áo len đứng ngoài này lạnh lắm”
Ngọc Khê: “Chỗ nào cũng thấy mặt em”
Ngọc Chi: “Em quan tâm chị mà, làm ơn mắc oán”
Ngọc Khê mới không tin: “Em lại có chuyện gì?”
Ngọc Chi đảo mắt: “Em nghe chị nói mai đi thành phố, cho em đi ké một chuyến
được không?”
Ngọc Khê hỏi: “Em đi theo làm gì?”
“Em cũng đi thư viện mượn sách!”
Ngọc Khê nhướng mày: “Em muốn tới thư viện mượn sách?”
Ngọc Chi: “Vâng, cho em đi cùng đi mà”
“Được, được, đi thôi, về phòng nào”
Ngày hôm sau, Ngọc Khê chỉ dẫn theo Ngọc Chi. Ngọc Khê đi thư viện trước, thư
viện thành phố không lớn bằng thủ đô, sách trong danh sách cũng không đủ,
Ngọc Khê chỉ tìm được mấy cuốn, ôm sách vào lòng, cái này không thể trách cô,
thành phố không có.
Ngọc Chi mượn sách phải ghi vào thẻ thư viện của cô. Chờ Ngọc Chi lấy sách lại
đây, Ngọc Khê xác nhận vài lần: “Tứ thư ngũ kinh, trong đó có ‘Đại Học’ và ‘Trung
Dung’?”
Ngọc Chi gật đầu: “Vâng ạ”
Ngọc Khê cũng chưa đọc qua: “Chị còn chưa học tới, em muốn đọc à? Em chắc
chắn là đọc hiểu không đấy?”
Ngọc Chi: “Em chỉ xem thôi, thấy trên TV giới thiệu, cảm thấy thú vị. Chị à, em có
xem sách bậy bạ đâu, chị đừng quản”
Ngọc Khê đưa cho thủ thư: “Chị sợ em đọc không hiểu, trong này giảng thâm sâu
lắm, em đừng trông mong vào chị, chị chưa đọc, cũng đừng trông mong vào Ngọc
Thanh, nó là dân khối tự nhiên, càng không có cửa”
Ngọc Chi chờ thủ thư đăng ký xong, ôm sách vào lòng: “Em có thể hỏi thầy cô
mà!”
Ngọc Khê chờ tất cả sách đều đăng ký xong, kéo tay Ngọc Chi đi ra: “Chị không
theo kịp thời đại rồi à? Bây giờ trình độ thầy cô đều cao như vậy sao? Tứ thư ngũ
kinh trọn bộ đều có thể giảng rõ ràng? Lợi hại thật!”
Ngọc Chi trong lòng có chút chột dạ: “Tuy thầy cô không thể giảng trọn bộ, nhưng
sách giáo khoa cũng trích dẫn một đoạn văn, em cảm thấy học nhiều chút cũng
tốt”
thư viện để lại cho em”
Ngọc Chi cong mắt cười: “Cảm ơn chị”
Ngọc Khê lại dẫn Ngọc Chi đi cửa hàng vàng bạc. Cô chính là một người dung
tục, thích vàng. Quà cho Lôi Âm là một cái lắc tay vàng, thực tế lại giữ giá. Nhìn
thấy món ưng ý, cô mua dây chuyền cho mẹ và bà nội, lại mua cho mình và Lôi
Tiếu hai cái lắc tay.
Ngọc Chi từ cửa hàng vàng bạc đi ra: “6000 tệ cứ thế là bay biến?”
Ngọc Khê: “Vàng giữ giá trị, nói không chừng qua hai năm nữa giá vàng càng
cao, mua về tương đương với đầu tư, không lỗ đâu”
“À. Chị, chị kể cho em nghe chuyện ở thủ đô đi, em muốn nghe”
Trên đường về, Ngọc Khê kể suốt dọc đường, từ chuyện mở cửa hàng đến sự
phát triển, cuối cùng là sự thay đổi của thủ đô.
Ngọc Chi nắm tay: “Sau này em nhất định phải nỗ lực, đi đến nhiều nơi hơn nữa”
“Vậy thì em phải học tập cho giỏi”
Ngọc Chi gật đầu: “Vâng”
Hai chị em sắp về đến nhà, thấy trước cửa có chiếc xe hơi nhỏ đậu đó. Hai chị
em chạy nhanh về, cửa lớn mở toang, có thể nghe được tiếng cười nói trong
phòng, giọng nói quá quen thuộc, mắt Ngọc Khê sáng rực lên.