Là Sinh Viên trường quân đội nhưng lại đam mê làm ruộng

Chương 4



Lý do Lê Dạng quay lại trường hôm nay, cũng là vì để kịp đợt kiểm tra tổng quát

của học viện quân sự.

Đợt kiểm tra này không phải là thi xét tuyển, mà là để xem học sinh có đủ tư cách

đăng ký hay không.

Thi vào học viện quân sự không hề dễ dàng. Kiếp trước Lê Dạng cũng biết là có

xét duyệt lý lịch chính trị và kiểm tra quân sự (quân kiểm)… Mà ở thế giới này, lại

bớt được bước xét duyệt lý lịch, việc kiểm tra quân sự cũng đơn giản và thô bạo

hơn, chính là kiểm tra chỉ số cơ thể.

Chỉ cần chỉ số cơ thể đạt chuẩn, là có thể đăng ký vào học viện quân sự tương

ứng.

Hoa Hạ có rất nhiều trường quân sự, ngoài hai học viện hàng đầu là Trung Đô và

Trảm Tinh, còn có hơn ba mươi trường quân sự hạng nhất và hơn một trăm

trường quân sự bình thường.

Đại đa số học sinh có thể thi vào trường quân sự bình thường đã là rất tốt, nếu

vào được trường hạng nhất thì tương đương với các trường top đầu (như 985) ở

kiếp trước của Lê Dạng.

Còn Trung Đô và Trảm Tinh, đó là những học viện hàng đầu mà học sinh bình

thường không dám mơ tới, ngay cả người có tư cách đăng ký cũng không có mấy.

Khoảng 8 giờ sáng, các học sinh muốn đăng ký vào trường quân sự đều tập trung

ở sân thể dục.

Học sinh cần phải đăng ký nộp phí trước, sau đó sẽ kiểm tra từng người theo thứ

tự.

Lúc nộp tiền, Lê Dạng cảm thấy hơi xót, 300 tệ đối với cô không phải là con số

nhỏ!

Các học sinh khác thì không thấy xót lắm, họ quen rồi. Muốn trở thành Chấp Tinh

giả, chỉ số cơ thể là giá trị tham khảo mấu chốt, cho nên hầu hết các bệnh viện

chính quy trên toàn Hoa Hạ đều có thể kiểm tra chỉ số này.

Đến bệnh viện kiểm tra ít nhất cũng 500 tệ, đợt kiểm tra tổng quát của trường 300

tệ ngược lại là còn rẻ.

“Hôm qua tao kiểm tra là 63, mẹ tao bắt tao uống cả ngày canh gà mái già, mày

nói xem hôm nay tao có lên được 65 không?”

“Ha hả, canh gà mái già của mày có bỏ Ngưng Phách Đan không?”

“Tao mà ăn nổi Ngưng Phách Đan thì còn cần uống canh gà mái già à?”

“Đừng tin mấy cái bài thuốc cổ truyền đó nữa, muốn tăng chỉ số cơ thể, hoặc là

rèn luyện vất vả, hoặc là vung tiền dùng thuốc, còn lại đều là mê tín dị đoan!”

Sau một trận xôn xao, hai nhân vật nổi bật nhất trường đồng thời xuất hiện.

Nam sinh cao lớn vạm vỡ chính là Vu Hồng Nguyên học cùng lớp với Lê Dạng.

Lúc này, cậu ta ngẩng đầu ưỡn ngực, mặc một bộ đồ thể thao màu đen, có thể

thấy rõ cơ bắp phát triển ở ngực và bụng.

Cô gái thấp hơn một chút, nhưng cũng cao ít nhất 1m8, dáng người cao gầy kia là

Phương Sở Vân. Cô đứng bên cạnh Vu Hồng Nguyên cường tráng, không những

không bị lấn át khí thế, ngược lại nhờ dáng người thẳng tắp, đôi chân dài, cộng

thêm khuôn mặt lạnh lùng, cô hoàn toàn áp đảo Vu Hồng Nguyên về mặt khí thế.

Trong đám đông vang lên vài tiếng hít hà, có người không nhịn được hét nhỏ: “A a

a chị Phương giếc em đi!”

“Vu Hồng Nguyên đi cạnh chị Phương, trông như bảo kê”

Vu Hồng Nguyên cũng có fan, lập tức có người nói: “Làm màu cái gì! Vu ca của

tao chỉ số thể chất đột phá 85, đè bẹp Phương Sở Vân!”

“Dùng thuốc mà lên, có gì mà khoe!”

“Cả nhà Phương Sở Vân đều là Chấp Tinh giả, mày biết nó không dùng thuốc

à? Với lại, dùng thuốc thì có gì mất mặt, Ngưng Phách Đan là do Học viện

Quân sự Trảm Tinh nghiên cứu ra đấy!”

“Đều là dựa vào bản lĩnh để nâng cao chỉ số, ai cao quý hơn ai? Nhà Vu ca của

bọn tao không có ông bố Chấp Tinh giả ngũ phẩm hay bà chị Chấp Tinh giả tam

phẩm, nếu có, chỉ số của Vu ca đã sớm phá 90 rồi, hiểu chưa!”

“Cười chết, liên quan gì đến người nhà? Vu Hồng Nguyên có tự giác, có chăm

chỉ như Phương Sở Vân không? Cách tăng chỉ số cơ thể là bí mật ai cũng biết,

chẳng phải là điên cuồng rèn luyện sao? Có mấy ai làm được, toàn nghĩ cách đi

đường tắt!”

Vu Hồng Nguyên và Phương Sở Vân không hổ là nhân vật tâm điểm của trường,

nhau long trời lở đất.

Mãi cho đến khi hoàn tất đăng ký, các giáo viên coi thi vào vị trí, học sinh mới yên

tĩnh lại.

Đợt kiểm tra tổng quát của trường quân sự là sự kiện lớn mỗi năm một lần, giáo

viên chủ trì là người từ Sở Giáo dục tỉnh cử về. Họ sẽ dùng hơn một tháng đi

kiểm tra từng trường một, để đảm bảo tính công bằng.

Hiệu trưởng trường Nhất Trung Hoàng Thành đích thân tiếp đón họ. Thầy Tôn

hiệu trưởng ngày thường nghiêm túc, điềm đạm, lúc này lại vô cùng cung kính.

Giáo viên kiểm tra dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, tên Trần Tường

Vinh, đeo cặp kính gọng vàng. Chỉ thấy ông ta đẩy gọng kính, nói: “Hiệu trưởng

Tôn, nghe nói trường ông năm nay có hai hạt giống tốt”

Thầy Tôn lập tức nói: “Vâng, thưa Trưởng phòng Trần! Một em tên Phương Sở

Vân, một em tên Vu Hồng Nguyên, lần tự kiểm tra gần nhất của các em ấy là 85

và 86 điểm”

“Phương Sở Vân? Chị gái em ấy là…”

“Đúng đúng, là Phương Túc Vân, hiện đang theo học tại Học viện Quân sự Trung

Đô, đã là Chấp Tinh giả tam phẩm rồi!”

Trần Tường Vinh ho nhẹ một tiếng: “Hóa ra là em gái của Phương Tinh sư…

Trông cũng có nét giống”

Địa vị xã hội của Chấp Tinh giả rất cao.

Ở nơi nhỏ bé như Hoàng Thành, Chấp Tinh giả nhất phẩm, nhị phẩm đã là rất ghê

gớm. Ngay cả vị Trưởng phòng Trần từ Sở Giáo dục tỉnh này cũng chỉ là Chấp

Tinh giả tam phẩm sơ giai.

Tuy nhiên, dù Trần Tường Vinh cũng là tam phẩm, ông vẫn phải tôn xưng Phương

Túc Vân một tiếng “Tinh sư”.

Không còn cách nào khác, Chấp Tinh giả tam phẩm 50 tuổi không thể so sánh với

tam phẩm 20 tuổi.

Người trước cả đời này có lẽ chỉ dừng lại ở đó, không thể thăng cấp được nữa.

Người sau lại là thiên tài tuyệt thế, tiền đồ vô lượng, thậm chí có hy vọng trở

thành tông sư!

Trần Tường Vinh lại khen: “…Học sinh Phương Sở Vân này, chưa dẫn tinh nhập

thể mà đã có chỉ số cơ thể 86, tương lai cũng không thể lường trước được”

Thầy Tôn ngại ngùng nói: “Học sinh Phương là 85 điểm ạ”

Trần Tường Vinh nhướng mày: “Ồ? Vậy 86 điểm là học sinh Vu Hồng Nguyên?

Cậu ta là…”

“Nghe nói là dùng Ngưng Phách Đan”

“Ồ” Nghe vậy, Trần Tường Vinh chỉ đáp lại một tiếng hờ hững.

Bao năm qua, các tỉnh đều có học sinh dùng Ngưng Phách Đan để tăng chỉ số cơ

thể rồi đăng ký vào trường quân sự. Đừng nhìn một viên Ngưng Phách Đan giá

100 vạn, nhưng xét trên toàn Hoa Hạ, số gia đình có thể gánh vác được cũng

không ít.

Tuy nhiên, chỉ số cơ thể chỉ là điều kiện đăng ký, còn có thi đỗ hay không phải

xem thành tích môn văn hóa và bài kiểm tra thực chiến tiếp theo.

Trần Tường Vinh nói: “Tự kiểm tra ít nhiều cũng có sai lệch, lát nữa kiểm tra tổng

quát rồi xem sao”

Thầy Tôn liên tục gật đầu, nhưng trong lòng lại rất chắc chắn.

Cả hai em này đều có thể đăng ký vào Học viện Quân sự Trung Đô. Một năm có

hai học sinh đủ tư cách đăng ký, ông đã mãn nguyện lắm rồi. Phải biết các trường

cấp ba khác ở Hoàng Thành, có khi một em cũng không có!

Không còn cách nào, Hoa Hạ có quá nhiều tỉnh thành, mà hai trường quân sự

hàng đầu chỉ tuyển sinh có hạn, nên mốc đăng ký mới tăng lên từng năm.

Trần Tường Vinh bỗng nói: “Hoàng Thành của các ông, cũng nhiều năm rồi không

ra được ‘thiên kiêu’”

Cái gọi là “thiên kiêu”, là chỉ những yêu nghiệt có chỉ số thể chất đạt đến 90 trước

khi trở thành Chấp Tinh giả.

Trong tình huống bình thường, học viên quân sự có chỉ số thể chất vượt qua 80

điểm là có thể thử mở tinh khiếu, một khi thuận lợi mở được là trở thành Chấp

Tinh giả nhất phẩm.

Có tinh khiếu là có thể dẫn tinh nhập thể, sau đó chỉ số cơ thể sẽ tăng rất nhanh,

đừng nói 90 điểm, 100 điểm cũng dễ dàng. Đây cũng là lý do Chấp Tinh giả có thể

dễ dàng tiêu diệt sinh vật biến dị, họ mạnh hơn người thường quá nhiều.

Nhưng chỉ số cơ thể trước khi mở khiếu lại khác.

Không dẫn tinh nhập thể, muốn dựa vào rèn luyện thể năng để tăng chỉ số cơ thể

là rất khó.

Đương nhiên, khó cũng có cái lợi của nó.

Chỉ số cơ thể trước khi mở khiếu càng cao, thì sau khi mở khiếu, hiệu suất dẫn

tinh nhập thể sẽ nhanh hơn người khác rất nhiều, rất dễ dàng làm được “cùng

cấp vô địch”, thậm chí là vượt cấp chiến đấu. Đây cũng là lý do con cháu nhiều

gia tộc lớn không vội mở khiếu.

Nền móng xây tốt, thì tòa nhà cao tầng sau này mới có thể càng xây càng vững

chắc.

Còn có một cách nói không công khai là – chỉ số cơ thể trước khi mở khiếu càng

cao, sau khi trở thành Chấp Tinh giả mới có thể đi được xa hơn.

ruong/chuong-4.html]

Vì vậy, 90 điểm mới được coi là thiên kiêu.

Tổng cục Giáo dục Hoa Hạ cũng có chỉ tiêu. Nếu Hoàng Thành có thể xuất hiện

một thiên kiêu 90 điểm, thì kinh phí giáo dục sau này sẽ được tăng lên một

khoản lớn, thậm chí xếp hạng của trường Nhất Trung Hoàng Thành cũng có thể

thăng hạng.

Cuộc kiểm tra bắt đầu.

Trường Nhất Trung Hoàng Thành có khoảng hơn 400 người đăng ký tham gia

kiểm tra.

Lê Dạng cũng không vội, cô không tranh giành với ai, mà tùy tiện tìm một hàng

xếp ở cuối cùng.

Thông tin trên mạng vẫn quá ít, không bằng nghe ngóng đám học sinh sắp thi

trường quân sự này tán gẫu, thông tin còn chi tiết hơn.

Lê Dạng càng nghe càng hiểu ra.

Chỉ số cơ thể này của cô đúng là có hơi bị cao.

Nhưng cô chỉ còn lại một năm tuổi thọ, không thể “quay” thêm một lượt chỉ số cơ

thể nữa.

Huống hồ, “quay” thêm cũng không chắc là sẽ giảm điểm, biết đâu lại càng cao

hơn.

Cứ vậy đi. Lê Dạng nghĩ nếu mình kiểm tra cuối cùng, thầy trò trên sân thể dục

chắc cũng về hết, như vậy sẽ không bị chú ý.

Phải khiêm tốn, cô chỉ muốn lặng lẽ lấy 10 vạn học bổng, sau đó đến Học viện

Quân sự Trung Đô vui vẻ thu hoạch lúa mì.

Tốc độ kiểm tra rất nhanh, trung bình một người chưa đến mười phút.

Lê Dạng nghe hai học sinh phía trước đang căng thẳng nói: “Hít sâu! Không căng

thẳng! Tao nhất định có thể phát huy được thành tích như lúc tự kiểm tra!”

“A a a tao khó mà không căng thẳng được, tao mà phát huy siêu tốt thì vừa vặn

chạm mốc, lỡ căng thẳng là toi!”

“Thế nên đừng căng thẳng!”

“Mày càng nói tao càng căng thẳng!”

Phía trước truyền đến tiếng gào khóc, một nam sinh vừa hoàn thành kiểm tra

khóc lóc nói: “Cho em thêm một cơ hội nữa! Em có thể lên 65! Cho em thêm một

cơ hội nữa đi mà!”

Giáo viên kiểm tra mặt không cảm xúc nói: “Em đã dùng hết hai lần cơ hội rồi, xin

đừng làm lãng phí thời gian của mọi người”

Các học sinh xem mà sợ hãi, càng thêm căng thẳng: “Đen quá, 65 điểm là đủ

đăng ký trường quân sự hạng ba rồi, chỉ kém một điểm!”

“Ngày thường nó được 65 đấy, lúc này chắc căng thẳng quá…”

“Cho nên phải chừa đường lui, điểm tự kiểm tra tốt nhất nên cao hơn mốc của

trường mục tiêu một, hai điểm mới chắc ăn”

Lê Dạng nghe vậy, lòng khẽ động.

Hóa ra chỉ số cơ thể này có thể dao động?

Cũng đúng, chỉ số cơ thể dù sao cũng là một bài kiểm tra, trạng thái bản thân tốt

hay xấu sẽ ảnh hưởng đến điểm số.

Mọi người đều đang thảo luận làm thế nào để trạng thái tốt hơn, điểm cao hơn…

Lê Dạng lại đang suy nghĩ, làm thế nào để điểm của mình thấp đi một chút.

90 điểm quá chói mắt.

86 là đẹp.

Nhưng… muốn dao động 4 điểm không phải dễ.

Lê Dạng quan sát nãy giờ, phát hiện cũng chỉ dao động một, hai điểm là cùng.

88 cũng được đi. Con số này, phát tài.

Cuộc kiểm tra đón đợt cao trào đầu tiên, Phương Sở Vân bắt đầu kiểm tra.

Hàng của Lê Dạng cũng không còn dài, cô liếc mắt là thấy ngay cô gái cao ráo

đang đứng dưới máy kiểm tra.

Phương Sở Vân để tóc ngắn ngang tai, một bên tóc vén sau tai, để lộ khuôn mặt

lạnh lùng. Cô ít khi nói cười, thần thái nghiêm túc, toát ra khí chất người sống chớ

lại gần.

Chỉ thấy Phương Sở Vân đứng vững vàng, bình tĩnh dưới thiết bị, trên mặt không

có chút hoảng loạn hay bất an, chỉ có sự chắc chắn và tự tin.

Kết quả nhanh chóng có. Giáo viên kiểm tra cười tủm tỉm nói: “Chúc mừng học

sinh Phương Sở Vân, kết quả kiểm tra chỉ số cơ thể là… 85 điểm”

So với điểm số của các học sinh khác, con số 85 này của Phương Sở Vân đúng là

hạc giữa bầy gà.

65 điểm có thể đăng ký trường quân sự hạng ba.

Thư Sách

70 điểm có thể đăng ký trường quân sự hạng hai.

75 điểm mới có thể đăng ký trường quân sự hạng nhất.

Còn hai trường hàng đầu Trung Đô và Trảm Tinh, năm nay tăng từ 80 lên 83

điểm.

Hiện tại ở trường Nhất Trung Hoàng Thành, người vượt qua 75 điểm cũng chỉ có

vài chục người. Con số 85 của Phương Sở Vân tuyệt đối là top 1 không đối thủ!

Nghe thấy điểm số này, Phương Sở Vân vẫn bình thản, lễ phép nói: “Cảm ơn

thầy”

Giáo viên lại hỏi cô: “Có cần kiểm tra lần thứ hai không?”

Phương Sở Vân dứt khoát: “Không cần ạ”

Các học sinh không nhịn được vỗ tay reo hò.

Quá đỉnh!

Khí chất này của Phương Sở Vân, không hổ là con nhà gia giáo!

Vu Hồng Nguyên xem thường hừ lạnh, khoanh tay nói: “Mới 85 thôi mà”

Tên đàn em bên cạnh nói: “Vu ca, lên nghiền nát nó đi!”

Vu Hồng Nguyên nói: “Gấp gì, tao muốn kiểm tra cuối cùng, để tạo nên một cái

kết hoàn mỹ cho đợt kiểm tra tổng quát của trường Nhất Trung Hoàng Thành!”

Dứt lời, cậu ta nhìn lướt qua sân thể dục, lập tức đi về phía hàng dài nhất.

Cuối hàng là một nữ sinh trông quen mắt.

“Lê Dạng?” Vu Hồng Nguyên gọi tên cô, ánh mắt đầy vẻ khó tin.

Vừa nãy ở trong lớp, Lê Dạng ngồi trong góc, còn Vu Hồng Nguyên bị đám đông

vây quanh nên không để ý.

Họ học cùng lớp từ năm lớp 10, sau khi phân ban cũng vẫn chung lớp. Cho nên

dù Lê Dạng đã nghỉ học gần nửa năm lớp 12, Vu Hồng Nguyên vẫn nhận ra ngay.

Trong ấn tượng, Lê Dạng là một cô gái nhút nhát, xanh xao, ngày thường còn

không dám ngẩng đầu nhìn cậu ta. Lúc này nghe thấy tiếng gọi, cô lại quay người

nhìn thẳng.

Vẫn là bộ đồng phục đã giặt đến bạc màu, nhưng khí chất của Lê Dạng đã hoàn

toàn khác. Mái tóc đen buộc đuôi ngựa nửa cao, để lộ chiếc cổ thon dài. Làn da

căng mọng, trắng nõn, khí chất tự tin, phóng khoáng. Đôi mắt đen không hề né

tránh, lộ rõ vẻ trầm ổn và bình tĩnh.

Vu Hồng Nguyên vẫn không thể tin được – đây là Lê Dạng sao?

Lê Dạng thấy cậu ta đứng sau mình, liền hỏi: “Bạn học Vu, cậu muốn xếp hàng

sau mình à?”

“Ờ…” Vu Hồng Nguyên không trả lời mà hỏi ngược lại, “Cậu muốn đăng ký trường

quân sự?”

Lê Dạng: “…” Chứ sao nữa, cô đang xếp hàng ở đây mà.

Vu Hồng Nguyên cũng ý thức được mình hỏi một câu ngớ ngẩn, vội hỏi tiếp: “Chỉ

số cơ thể của cậu bao nhiêu? Trường quân sự hạng ba cũng phải 65 mới đăng ký

được, chỉ số của cậu… đến 65 chưa?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.