Lê Dạng cảm nhận một chút, cô thấy nếu bây giờ mình vác rìu đi chém cây cỏ
bốn lá kia, nhiều nhất là một tiếng đồng hồ sẽ chém đứt được nó.
Chẳng trách Hà Tùng chỉ cần một nhát dao. Thể chất của cô mới 70 mà đã có
bước nhảy vọt về chất như vậy rồi.
Mà 80 điểm mới là mốc đăng ký của học viên quân sự. Với thân phận trợ giảng
của Hà Tùng, không chừng con số đó còn cao gấp mấy lần.
Lê Dạng ngồi lại vào ghế, gọi giao diện hệ thống ra xem thông tin của mình.
> Tên họ: Lê Dạng
> Tuổi thọ: 5 năm / 10 năm
> Thể chất: 70
> Tinh thần: 30
> Ghi chú: Tuổi thọ còn lại 5 năm, vui lòng mau chóng thu hoạch cây cối, nhận
tuổi thọ.
>
Có kinh nghiệm lúc nãy, Lê D dạng không “đập” một lúc ba năm nữa, mà chọn thử
từng năm một.
Dưới một năm thì không hiệu quả, mà nhiều hơn một năm tuy hiệu suất cao,
nhưng cái cảm giác cơ thể bùng nổ tăng trưởng đó… tốt nhất là không nên nếm
trải nếu không cần thiết.
Lê Dạng tiêu hao một năm.
【 Bạn rèn luyện một năm, do việc tập tạ quá mức khô khan, hiệu quả rèn luyện
của bạn giảm mạnh, chỉ số thể chất tăng lên 76 điểm. 】
Lê Dạng: “…”
Thôi được rồi, càng luyện càng khó cũng hợp lý.
Lê Dạng lại đầu tư thêm một năm.
【 Bạn cưỡng ép rèn luyện một năm, vì không hiệu quả mà tâm sinh buồn bực, ăn
uống vô độ khiến chỉ số thể chất giảm xuống còn 75 điểm. 】
Lê Dạng: “………………”
Thư Sách
Sao lại giảm!
Lê Dạng đau lòng đến co quắp. Cô nhìn lại số tuổi thọ còn lại của mình, chỉ còn 3
năm. Cô cũng chỉ còn hai lần cơ hội.
Chơi game “nạp tiền” đã đủ khiến người ta tim đập nhanh rồi, đằng này cô đang
“nạp mạng”.
Nếu mà mạng dài thì không sao, đằng này chỉ còn hai, ba năm, tay cô bắt đầu run
lên!
Lê Dạng nhìn chằm chằm giao diện hồi lâu.
Chỉ số thể chất tốt nhất là phải lên được 85.
Hai năm có đủ không? Nếu không đủ… cô chỉ đành tìm cách đi tìm cây cối biến dị
khác.
Lê Dạng dứt khoát “đập” luôn hai năm vào: “Tiêu hao hai năm, tăng cường thể
chất”
【 Bạn rèn luyện liên tục hai năm, do thời gian sung túc, bạn đã trải qua huấn
luyện và học tập bài bản, chinh phục thành công việc trượt tuyết tốc độ trên núi
tuyết, thể chất tăng lên 90 điểm, chỉ số tinh thần tăng lên 40. 】
Lê Dạng: “!”
Cô sợ mình hoa mắt, vội vàng nhìn chằm chằm vào giao diện thông tin.
> Tên họ: Lê Dạng
> Tuổi thọ: 1 năm / 10 năm
> Thể chất: 90
> Tinh thần: 40
> Ghi chú: Tuổi thọ còn lại 1 năm, vui lòng mau chóng thu hoạch cây cối, nhận
tuổi thọ.
>
Không nhìn lầm, lần này cô không chỉ tăng chỉ số thể chất, mà còn tăng luôn cả
chỉ số tinh thần.
Lê Dạng suy tư: “Vẫn là phải đầu tư nhiều năm một lúc mới có lời sao, nhưng…”
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, cơn đau như trời giáng ập đến. Cô đang ở trên
giường, đau đến mức co rúm lại thành một cục.
Nhưng vẫn đỡ hơn lần trước rất nhiều. Có lẽ tố chất cơ thể của Lê Dạng đã thay
đổi, độ chịu đựng cũng tăng lên, nên cô nhanh chóng hồi phục.
Lê Dạng lại đi tắm một lần nữa. Cô dừng tay lại, chỉ còn thừa một năm tuổi thọ, có
muốn “nạp” nữa cũng không còn mạng mà nạp.
Mấy ngày tiếp theo, Lê Dạng không vội quay lại trường học, mà tìm cách tìm hiểu
thêm về tình hình của thế giới này.
Ký ức của nguyên chủ rất lộn xộn, tuy biết có sinh vật dị biến tồn tại nhưng không
rõ cụ thể là chuyện gì.
Nhà nguyên chủ không có mạng, hai bà cháu chỉ có một chiếc điện thoại “cục
gạch” cho người già. Lê Dạng không lãng phí tiền đổi điện thoại, mà ra tiệm net
ngồi cả ngày.
Vừa tra là mọi thứ rõ ràng ngay.
Khoảng 300 năm trước, Trái Đất đột ngột xuất hiện thứ gọi là “Tinh Giới”. Người
thường không biết nhiều về nó, trên mạng cũng không tra được chi tiết.
Chỉ biết “ánh sao” sẽ từ “Tinh Giới” trào ra, và sinh vật dính phải ánh sao đó sẽ bị
biến dị. Sinh vật biến dị có lực công kích đáng sợ, gây ra cú sốc lớn cho xã hội
loài người, trực tiếp dẫn đến sự hủy diệt của một số quốc gia nhỏ.
Về sau, có những người kiểm soát được sức mạnh của ánh sao. Họ đạt được sức
mạnh phi thường, dọn dẹp sinh vật biến dị, trấn áp lối vào “Tinh Giới”, và tái thiết
xã hội loài người.
Những vĩ nhân này được đời sau gọi là “Chấp Tinh giả”.
300 năm trôi qua, đối với người thường, đó đã là lịch sử xa xôi. Mọi người đã
quen với việc thỉnh thoảng xuất hiện sinh vật biến dị, cũng phớt lờ sự tồn tại của
Tinh Giới, tiếp tục sống cuộc đời bình lặng của mình.
Chỉ là cộng đồng Chấp Tinh giả ngày càng mở rộng.
Đến nay, gần như tất cả nhân vật lớn trong xã hội đều là Chấp Tinh giả, từ chính
khách nổi tiếng đến các ông trùm kinh doanh, thậm chí là các chuyên gia trong
mọi ngành nghề và cả minh tinh giải trí.
Các đại tông sư Chấp Tinh giả đời đầu đã tổng kết ra một hệ thống tu luyện bài
bản, khiến cho Chấp Tinh giả về sau có sự phân chia cấp bậc rõ ràng.
ruong/chuong-3.html]
Từ nhất phẩm đến cửu phẩm, chênh lệch thực lực giữa các Chấp Tinh giả rất lớn.
Ví dụ, nhất phẩm sơ giai so với cửu phẩm chí tôn, khác biệt tựa như súng
trường và bom hạt nhân.
Ở thế giới này, ai cũng khao khát trở thành Chấp Tinh giả.
Có rất nhiều con đường để làm điều đó, nhưng phổ biến nhất không nghi ngờ gì
là thi vào học viện quân sự. Đây không chỉ là con đường tốn ít chi phí nhất mà
còn an toàn nhất.
Lê Dạng tiếp tục tìm kiếm thông tin về các trường quân sự lớn.
Hoa Hạ có hai học viện quân sự hàng đầu, là Học viện Quân sự Trung Đô và Học
viện Quân sự Trảm Tinh, đều nằm ở thủ đô Trung Đô. Hai trường xếp hạng ngang
nhau, chỉ là thiên hướng có chút khác biệt, nhiều năm như vậy vẫn không phân
cao thấp.
Lê Dạng vì có duyên với Hà Tùng nên rất hứng thú với Học viện Quân sự Trung
Đô. Cô tìm hiểu kỹ thông tin về trường này, rồi mắt cô sáng lên.
Khoa Nông nghiệp! Trường quân sự vậy mà lại có cả Khoa Nông nghiệp!
Giữa một đống bài giới thiệu về trường, có một bài đăng rất hot vì góc nhìn độc
lạ: “Đến Học viện Quân sự Trung Đô, đắm mình trong biển vàng, đảm bảo các học
đệ học muội thoát ế không lo!”
Bài đăng có một video, mở ra là một cánh đồng lúa mì vàng óng.
Lúa mì đó chắc chắn là cây biến dị. Chúng nó cao gấp ba lần lúa mì thường, bông
lúa to gần bằng bắp đùi người. Trọng điểm là những hạt lúa vàng óng ánh, tất cả
đều lấp lánh kim quang, hệt như những hạt vàng.
Lê Dạng xem đến mức mắt cũng quên chớp.
Đẹp hay không không quan trọng, mấu chốt là chúng nó cũng giống như cây cỏ
bốn lá kia, có mức độ an toàn cực cao!
Cỏ bốn lá chỉ có một cây, còn lúa mì là cả một cánh đồng! Nếu thu hoạch hết chỗ
này, cô còn phải lo lắng cái mạng nhỏ này sao!
Lê Dạng hừng hực hứng thú, tập trung tìm hiểu về Khoa Nông nghiệp.
Học viện quân sự sở dĩ có Khoa Nông nghiệp là để nghiên cứu cây cối biến dị.
Chỉ là khoa này rất ít được chú ý. Trong các trường quân sự hàng đầu, cũng chỉ
có Học viện Quân sự Trung Đô là vẫn mở khoa riêng, các trường khác đều gộp
vào khoa quân bị. Phải chi không tách ra riêng, thì Khoa Nông nghiệp của Học
viện Quân sự Trung Đô đã không có diện tích gieo trồng quy mô lớn như vậy.
Lê Dạng càng xem càng kiên định, cô muốn vào Khoa Nông nghiệp của Học viện
Quân sự Trung Đô!
Nói thật, Lê Dạng chẳng có hứng thú gì với Tinh Giới hay sinh vật biến dị. Mấy
việc nguy hiểm đó cứ giao cho người dũng cảm đi, cô chỉ muốn đắm mình trong
biển vàng, thu thu hoạch hoạch lúa mì, kéo dài mạng sống mà thôi.
Thứ hai.
Lê Dạng hoàn tất thủ tục quay lại trường, ngồi xuống một chỗ trống ở cuối lớp.
Nguyên chủ nghỉ học từ đầu năm. Bà nội qua đời là đả kích quá lớn với cô, cộng
thêm thành tích lẹt đẹt, thi không nổi trường tốt. Dù có miễn cưỡng đỗ trường
bình thường, cô cũng không trả nổi học phí đắt đỏ.
Lê Dạng lật xem sách giáo khoa của nguyên chủ, khẽ thở phào.
Hai thế giới có khá nhiều điểm tương đồng, ví dụ như chương trình học cấp ba…
Khối xã hội, đặc biệt là lịch sử chắc chắn khác nhiều, nhưng khối tự nhiên thì
tương đối giống nhau.
Lê Dạng kiếp trước là dân ban tự nhiên, tuy đã tốt nghiệp đại học từ lâu nhưng
kiến thức học được cũng không quên hết.
Hơn nữa, các trường quân sự khác yêu cầu về điểm văn hóa không cao, nhưng
Học viện Quân sự Trung Đô lại yêu cầu không thấp. Với thành tích của nguyên
chủ thì rất khó thi đỗ, nhưng sau khi Lê Dạng tự làm thử đề, cô lại không hoảng
lắm. Cô tranh thủ ôn cấp tốc một chút thì không thành vấn đề.
Các học sinh lục tục đi vào lớp, mấy nam sinh tụ lại tán gẫu:
“Hôm nay là đợt kiểm tra tổng quát của trường quân sự, căng thẳng quá!”
“Tao nghe nói Học viện Quân sự Trung Đô năm nay yêu cầu chỉ số thể chất lại
tăng ba điểm! Điên thật, năm nào cũng cao hơn!”
Nghe thấy vậy, tai Lê Dạng vểnh lên. Tăng 3 điểm nghĩa là 83, vậy 90 điểm của cô
xem ra là đủ dùng.
“Mơ gì Trung Đô, đám đăng ký được bên đó hoặc là thiên tài, hoặc là… thiên ‘tài’”
Lê Dạng không hiểu, nhưng mấy nam sinh kia đều hiểu, họ thở dài: “Cũng phải,
như Vu ca nhà mình, vốn dĩ chỉ số cũng xêm xêm bọn mình, nhưng ai bảo nhà
ổng có tiền đâu, đúng là không ghen tị không được”
Họ nói rất nhỏ, đáng lẽ ở khoảng cách này Lê Dạng không nghe thấy, nhưng cô
lại nghe rất rõ, có lẽ là do thể chất đã tăng lên.
“Cái viên Ngưng Phách Đan đó thần kỳ vậy thật à? Một viên tăng được 10 điểm
thể chất?”
“100 vạn một viên! Không xịn sao được!”
“Vu Hồng Nguyên chẳng phải đã uống hai viên rồi à?”
“Nhà nó đúng là có tiền thật!”
Thế giới này đã có “Chấp Tinh giả” từ 300 năm trước, sau đó lại có một hệ thống
tu luyện hoàn chỉnh, học viện quân sự còn có các viện nghiên cứu theo các
hướng khác nhau, nên việc luyện chế ra đan dược tương ứng cũng không có gì
lạ.
Hóa ra một viên đan dược giá trị cả trăm vạn cũng chỉ tăng được 10 điểm chỉ số
thể chất. Lê Dạng cảm thấy bớt xót xa cho cái “hệ thống đốt mạng” của mình một
chút.
Một nữ sinh chen vào: “Tao thì không coi trọng Vu Hồng Nguyên, dùng thuốc
đẩy lên thì chỉ được cái mã, cho dù nhà nó tốn tiền đưa được vào Trung Đô thì
cũng là phế vật thôi!”
“Đừng có GATO (ghen ăn tức ở) nữa, người ta vào đó mạ vàng thôi, về còn kế
thừa gia nghiệp”
“Tao không GATO, chỉ thấy không có ý nghĩa gì. Tao nể nhất là Phương Sở Vân,
hạng nhất khối mình. Bố người ta làm trong quân đội đấy, mà cổ cũng đâu có dựa
vào thuốc men để tăng chỉ số!”
“Lạy mày, cả nhà Phương Sở Vân đều là ‘Chấp Tinh giả’, chị gái nó thiên phú đã
rất cao, trẻ tuổi đã là Chấp Tinh giả tam phẩm rồi. Với lại, mày biết đâu là nó
không uống thuốc? Không chừng uống từ nhỏ rồi, nếu không sao mà lên được 85
điểm!”
“Cái gì? Chỉ số của nó 85 điểm á? Tao mới 65, đúng là người so với người tức
chết mà”
“Vu Hồng Nguyên ít nhất cũng 83 nhỉ? Mốc đăng ký của Trung Đô năm nay”
Họ đang nói thì một nam sinh cao to, vạm vỡ bước vào. Giọng cậu ta cũng to hơn
người thường: “Đứng ngoài cửa đã nghe chúng mày réo tên tao. 83 điểm gì?
Sáng nay tao vừa kiểm tra, 86!”
Người trong lớp càng đông, nghe cậu ta nói vậy đều ồ lên kinh ngạc, thi nhau nói:
“Vu ca lợi hại quá! Hạng nhất trường mình là của cậu rồi!”
“Đó là chắc,” Vu Hồng Nguyên đắc ý nói, “85 là cái mốc khó rồi, lên nữa rất khó,
nên 86 là kịch trần rồi!”
Nghe đến đây, Lê Dạng liếc nhìn giao diện thông tin của mình – Chỉ số thể chất:
90.
Ra là trên 85 đã rất khó à, vậy chỉ số thể chất này của cô có hơi bị cao rồi.
Một nam sinh khác lại đầy vẻ ngưỡng mộ: “Tao nghe nói nếu được hai trường
quân sự hàng đầu tuyển thẳng, thành phố mình còn trao học bổng mười vạn
nữa”
Nói rồi cậu ta lại nuốt nước bọt: “Tất nhiên, Vu ca thì thiếu gì chút tiền đó”
Vu Hồng Nguyên chẳng thèm để ý. Hắn sao lại quan tâm chút tiền thưởng đó?
Mười vạn bọ, để từ 84 lên 86, hắn đã phải ăn thêm một viên Ngưng Phách Đan
rồi!
Lê Dạng lại vểnh tai lên nghe.
Cái gì? Học bổng? Bao nhiêu? Mười vạn!
Cái trường Trung Đô này, cô không thể không đi!