Người bước ra đầu bù tóc rối, mặt mày cau có, khiến khuôn mặt vốn đã có chút
khắc nghiệt càng thêm khó gần.
Mẹ Lận bị con gái mắng cho một trận, giọng nói đột ngột im bặt. Bà quay đầu nhìn
thấy Chử Hi đang bưng nước rửa mặt từ bếp đi ra, đặc biệt là bắt gặp ánh mắt
chế nhạo của Chử Hi, trên mặt bà thoáng vẻ ngượng ngùng.
Nghĩ đến những lời mình vừa nói, lúc này bà có cảm giác như tự vả vào mặt mình
bép bép.
Bà tức giận trừng mắt nhìn con gái ruột: “Đã mấy giờ rồi mới dậy, sao không lười
chết mày đi?”
Xuân Miêu nghe như không nghe, đảo mắt một vòng, sau đó ngẩng đầu ngáp một
cái rõ to, bộ mặt dữ tợn, lộ cả răng vàng và lưỡi, chẳng còn chút hình tượng nào.
Ánh mắt cô ta liếc thấy Chử Hi đang ngồi xổm ở góc tường rửa mặt, dừng lại trên
sườn mặt trắng nõn của cô, trong mắt hiện lên tia ghen ghét và khinh bỉ. Cô ta bĩu
môi, đáp trả một câu cộc lốc: “Có mỗi cô ta là chăm chỉ chắc”
Nói xong cô ta xoay người trở về phòng.
Bữa sáng là cháo khoai lang, mỗi người một bát, nhưng có bát đặc bát loãng. Cho
dù Chử Hi đã lén khuấy nồi khi múc, bát của cô vẫn là nước nhiều gạo ít, cũng
may cô vớt được hai miếng khoai, có thể hơi lót dạ.
Còn đứa con trai duy nhất trong nhà thì được ưu ái hơn hẳn, bát đầy ắp, cảm giác
như gạo dưới đáy nồi đều nằm trong bát cậu bé, bên trên còn vun mấy miếng
khoai lang.
Nhà họ Lận có sáu khẩu người. Chắc là lúc trước mẹ Lận không sinh được nên
mới nhận nuôi Lận Tông Kỳ, ai ngờ sau đó mẹ Lận lại sinh liền ba đứa, đứa út lại
là con trai, trái tim này tự nhiên liền lệch hẳn.
Tuy nhiên Lận Tông Kỳ năm nay hình như đã 26 tuổi, kém cô em lớn nhất Lận
Xuân Miêu tám tuổi. Cho dù được nhận nuôi từ nhỏ, nhưng chắc chắn anh cũng
đã có ký ức, e rằng tình cảm với nhà họ Lận cũng chẳng sâu sắc đến đâu.
Chử Hi cúi đầu húp cháo, tiện thể âm thầm quan sát mấy người nhà họ Lận. Cha
Lận chân cẳng không tiện, ban ngày không thể ra đồng làm công điểm, nhưng
nghề mộc của ông rất giỏi, việc mộc trong đội sản xuất đều do ông bao thầu. Tuy
nhiên điểm công kiếm được không nhiều, có lẽ vì thế mà ông không có tiếng nói
trong nhà, cái gì cũng nghe mẹ Lận.
6.html]
Mẹ Lận thì khỏi nói, lắm mồm, đanh đá, lòng dạ hẹp hòi – đây là ấn tượng của
Chử Hi về bà mấy ngày nay.
Điều khiến người ta cạn lời là Lận Xuân Miêu thừa hưởng hoàn hảo những đặc
điểm này của mẹ Lận. Cũng may hai đứa nhỏ bên dưới nhìn còn tạm được. Xuân
Mai nói chuyện hơi cà lăm, nhưng theo quan sát của Chử Hi thì tính tình con bé
giống cha Lận, thật thà chất phác. Cậu út Lận Hữu Khánh còn đang đi học, ngoại
trừ nghịch ngợm chút thì mỗi ngày tan học về nhà đều biết giúp đỡ làm việc,
không hề có dáng vẻ tiểu bá vương bị chiều hư.
Lận Hữu Khánh ăn cháo ngon lành, như nhớ ra điều gì, cậu bé đột ngột ngẩng
đầu lên, chẳng chút giữ ý, dùng cánh tay quệt ngang miệng một cái, rồi nói: “Mẹ,
anh cả viết thư về, nói chuyện của chị dâu mẹ cứ làm chủ là được. Anh còn bảo
qua một thời gian nữa anh sẽ về một chuyến”
Nghe tin con trai cả viết thư về, mắt mẹ Lận sáng rực lên, sau đó vẻ mặt mong
chờ nhìn con trai út: “Anh con có gửi đồ gì về không?”
Nói xong bà liền nghĩ lại, nếu con trai cả gửi đồ về thì tối qua thằng út chắc chắn
đã lôi ra rồi, làm gì đợi đến bây giờ mới nhớ ra mà nói? Thần thái trên mặt bà tối
sầm lại, bĩu môi, không nhịn được lầm bầm: “Về làm gì chứ, tốn tiền xe, nghe nói
vé xe lửa đắt lắm”
“Cái thằng đi lính này, sao càng ngày càng nghèo thế không biết. Trước kia còn
biết gửi chút đồ về nhà, từ khi đổi chỗ đóng quân, đến thư cũng ít viết”
Lận Hữu Khánh nghe xong cau mày: “Mẹ, anh cả bây giờ là lính đặc nhiệm, là loại
lính rất ngầu ấy, quốc gia cần anh ấy, chắc chắn anh ấy rất bận, làm gì có thời
gian viết thư linh tinh?”
Cậu bé tỏ vẻ không vui khi mẹ Lận nói xấu anh trai mình.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du
Mẹ Lận nhìn con trai út một cái, mím môi, cũng biết mình nói lời này không thích
hợp lắm, nhỏ giọng lầm bầm hai câu rồi cắm cúi ăn.
Nhưng dường như lại cảm thấy bị con trai út nói như vậy thì mất mặt, con trai út
bà không nỡ mắng, cho nên bà quay đầu trừng mắt nhìn Chử Hi đang ngồi cạnh
Xuân Mai: “Chỉ biết ăn ăn ăn, cái nhà này sắp bị cô ăn cho nghèo rồi. Thằng cả
qua một thời gian nữa là về, cái bụng của cô liệu mà tranh thủ cho tôi, nếu không
thì cô cứ liệu hồn”