Chỉ có thể nói, hiện tại chính mình đã trở thành vợ trước của Lận Tông Kỳ, tự
nhiên không thể đơn giản thoái vị nhường hiền như thế được. Nghĩ đến vẻ mặt
cay nghiệt của cặp mẹ chồng nàng dâu kia (nhà bạn trai cũ), đôi mắt Chử Hi sáng
rực lên.
Đóng cửa lại, cô tắm rửa qua loa trong phòng, thay bộ quần áo sạch sẽ. Sau khi
đổ nước đi, quần áo bẩn được bỏ vào chậu, định bụng sáng mai dậy giặt.
Trời đã tối hẳn, Chử Hi ngồi trên giường ăn xong trứng, uống hai ngụm nước rồi
nằm xuống ngủ. Nông thôn thập niên 70 cũng đừng mong có hoạt động giải trí gì,
lúc này ngay cả đèn dầu hỏa cũng không thắp nổi. Chử Hi cũng không biết giờ
giấc, đoán chừng mới khoảng 8 giờ tối. Theo thói quen sinh hoạt trước kia của cô,
giờ này vẫn còn có thể cày được hai bộ phim điện ảnh.
Nghe tiếng muỗi vo ve bên tai, Chử Hi sờ sờ mép màn trên giường, kiểm tra xem
đã chẹn kỹ chưa.
Hiện tại là trung tuần tháng 7, thời tiết rất nóng. Khi Chử Hi từ nhà họ Chung ra đi,
cái gì có thể cầm được cô đều cầm theo, bao gồm cả cái màn của hồi môn khi
nguyên chủ gả cho Chung Xuyên Tử. Màn tuyn kiểu cũ màu trắng, vừa dày vừa bí
gió, cũng may trong núi nhiều cây cối, buổi tối trời sẽ mát mẻ hơn.
Chử Hi nằm trên giường trở mình, trằn trọc không ngủ được. Trong đầu cô suy
nghĩ lung tung đủ chuyện. Cô nghĩ đến vẻ đắc ý khi bạo hồng lúc trước, nghĩ đến
sự tuyệt vọng khi bị gia đình bạn trai cũ bức đến đường cùng, lại nghĩ đến người
ông nội chưa từng gặp mặt của bạn trai cũ – cũng chính là người chồng trên danh
nghĩa hiện tại của cô. Cô từng xem ảnh của ông ấy, ảnh bán thân, mặc quân
phục, ngũ quan rất tuấn tú, nhan sắc chẳng thua kém gì mấy nam ngôi sao đang
nổi trong giới giải trí.
Cô từng nghe người khác kể về người này, ai cũng nói ông ấy rất tốt, biết chăm
sóc anh em, tính tình ôn hòa, chăm chỉ chịu khó.
Trong lòng cô nóng lên, đột nhiên cảm thấy việc mình lúc trước trăm phương
ngàn kế quyến rũ cháu trai ông ấy rồi nhận kết cục như vậy, còn chẳng bằng bây
giờ trực tiếp bắt lấy bản thân Lận Tông Kỳ còn hơn.
Nghĩ ngợi lung tung, cô thiếp đi lúc nào không hay.
Một đêm không mộng mị.
5.html]
Sáng sớm khi trời chưa sáng, trong sân đã truyền đến tiếng ồn ào, tiếng bước
chân, tiếng nói chuyện, còn có tiếng gà cục tác. Chắc là thấy Chử Hi còn chưa
dậy, có người chạy đến đập cửa phòng cô rầm rầm.
Ngay sau đó, giọng nói oang oang của mẹ Lận vang lên trong sân: “Bà già đáng
chết, cưới cái đồ lười biếng gì về thế này? Hai trăm đồng tiền của bà đây coi
như ném xuống sông, dám lấy một con quả phụ chết chồng lừa gạt tao. Cái lũ
nhà họ Chung thất đức kia, cũng không sợ bị thiên lôi đánh chết”
Chử Hi mở cửa trong tiếng chửi mắng đó. Nghe đã mấy ngày nay, cô giờ đã
luyện được thói quen mặt không đổi sắc, nghe tai này lọt qua tai kia. Cô vuốt lại
mái tóc đã chải gọn, liếc nhìn mẹ Lận một cái rồi bưng chậu bình tĩnh vòng qua bà
đi về phía bếp.
Theo cô thấy, mẹ Lận nói là tức giận lắm cũng chưa chắc đã thật sự như vậy. Cô
có thể cảm nhận được mẹ Lận không có quá nhiều ác ý với cô, chỉ là cái tật
sướng miệng thích chửi bới thôi. Nhà họ Chung lấy thân phận quả phụ lừa hôn
sự, thay vì nói là đau lòng cho Lận Tông Kỳ, thì chi bằng nói là bà bực bội vì
chuyện này làm hỏng danh tiếng của bà, cưới cho con trai (dù là con nuôi) một cô
vợ góa, nói ra ngoài tự nhiên là khó nghe. Nhưng điều thực sự chọc vào tim gan
bà e rằng vẫn là hai trăm đồng tiền sính lễ kia.
Sính lễ hiện tại đang nằm trong túi cô, người được lợi là cô, cho nên mẹ Lận
chửi cái gì cô căn bản không để bụng.
Mẹ Lận thấy cô chẳng có phản ứng gì, trong lòng càng thêm tức tối, hung hăng
lườm sau lưng cô một cái, miệng lại nói giọng âm dương quái khí: “Ây da, đại tiểu
thư chịu dậy rồi đấy à? Sao không ngủ thêm chút nữa, có cần lát nữa tôi bưng
cơm đến tận giường đút cho cô không?”
“Ôi chao, đúng là cùng người mà khác mệnh. Nhớ năm đó tôi làm gì có cái phúc
này? Ai mà chẳng phải dậy từ tờ mờ sáng làm việc, buổi tối đến nửa đêm còn
chưa được ngủ, sao bây giờ đời sống lại sướng thế này”
Lời còn chưa nói hết, cửa căn phòng bên cạnh bếp đột nhiên bị người dùng lực
mở toang: “Mẹ, mẹ có phiền không hả? Sáng sớm tinh mơ đã ồn ào chết người
ta, còn để cho ai ngủ nữa không?”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du