Mặc Kiêu khựng lại, giơ tay sờ cổ. Cơn đau tra tấn ngày thường quả thực đã
ngừng, não vực anh được thư hoãn như thế này lần đầu tiên sau hai tháng.
Thật ra anh đã lờ mờ nhận ra lý do. Là hương thơm ngọt ngào sền sệt bao bọc
ban đêm, ấm áp như nước chảy xuôi trong lồng ngực anh, từng chút từng chút
xua tan hoa văn đen dày đặc bám trên cơ thể.
“Không phải thuốc thanh tẩy, cũng không thể là Dẫn đường, vậy thì có thể là
cái gì?!” Vị lãnh đạo kia cực độ bực bội, quay sang nói với Trưởng quan
Hermann: “Trưởng quan, còn một tháng nữa là Sương Mù bao phủ khu ô nhiễm.
Không có thuốc thanh tẩy, Lính gác của chúng ta sẽ không cách nào cầm cự
qua đợt tác chiến này”
Đến lúc đó, Quân khu số 5 coi như xong. Bọn họ chỉ biết trở thành nhóm vật hy
sinh đầu tiên tiêu tán vì thiếu thuốc thanh tẩy, mà Đế quốc Liên minh căn bản
sẽ không quan tâm họ sống chết ra sao.
Trưởng quan Hermann buồn chán dùng bút gõ nhẹ lên bàn họp. Không khí đông
cứng, sắc mặt các lãnh đạo đều không tốt. Thuốc thanh tẩy khan hiếm, Đế quốc
Liên minh đương nhiên gấp, nhưng họ có gấp đến mấy cũng có những Lính gác
tiêu hao phẩm như Quân khu số 5 chắn phía trước.
Kết quả cuộc họp lần này cũng chỉ là ban bố mệnh lệnh: Bằng mọi giá cũng phải
kiếm được thuốc thanh tẩy!
Vì thế tại Cửa hàng quân nhu, ngay ngày thứ hai Tùng Nguyệt chính thức đi làm,
chủ quản đã mặt ủ mày ê tổ chức một cuộc họp nhỏ.
“Bắt chúng ta đi Cửa hàng quân nhu của các quân khu khác mua thuốc thanh
tẩy á?” Nhân viên Mèo không thể tin nổi trừng lớn mắt!
“Đúng vậy, nói không chừng Cửa hàng quân nhu ở các quân khu gần thành phố
chính còn hàng tồn kho. Chẳng qua lúc này ai cũng không muốn lôi cọng rơm cứu
mạng cuối cùng ra. Nhưng Quân khu số 5 chúng ta tử thủ ở tiền tuyến, bọn họ
không chịu bỏ ra thì khu ô nhiễm sớm muộn cũng sẽ lan đến họ thôi, đúng
không?”
So với việc ra tiền tuyến tác chiến, dù không muốn cũng phải chia thuốc thanh
tẩy giấu kín cho Lính gác tiền tuyến ngăn cản khu ô nhiễm thay họ.
“Yên tâm, cũng không phải để các cậu đi mua sắm một mình, quân khu sẽ phái
tiểu đội bảo vệ các cậu cùng đi tới các quân khu khác” Chủ quản trấn an một
câu.
Nhân viên Mèo rụt cổ: “Tôi ăn nói kém lắm, đi cũng không thuyết phục được ai
đâu”
Một nhân viên khác càng vội vàng thoái thác: “Tôi cũng không được! Chuyện đàm
phán này tại sao lại bắt nhân viên bán hàng chúng ta đi chứ?”
“Chẳng lẽ trông chờ vào đám Lính gác chỉ biết dùng nắm đấm sao? Đó là đi đàm
phán hay đi khiêu khích hả?” Chủ quản đau đầu.
Các lãnh đạo ngại mất mặt chắc chắn không thể tự mình đi làm chuyện đi xin xỏ
thuốc thanh tẩy ở quân khu khác. Mà đám Lính gác trẻ tuổi khí thịnh kia đi thì
chỉ biết thẳng thừng, đừng nói có giao dịch được không, lỡ đánh nhau thì làm
sao?
quoc/chuong-11.html]
Đột nhiên, cả ba người đều nhìn chằm chằm vào nhân viên mới Tùng Nguyệt nãy
giờ vẫn im lặng.
Tùng Nguyệt đang giả chết đột nhiên run lên. Ánh mắt gì thế này? Không phải là
bắt cô đi chứ?
“Đồng chí Tùng Nguyệt à, nhiệm vụ vĩ đại này giao cho cô!”
Tùng Nguyệt: “???”
“Vừa khéo, hoàn thành nhiệm vụ lần này cô sẽ thông qua thử việc, trực tiếp
chuyển chính thức, lương gấp đôi, tháng nghỉ 4 ngày!” Chủ quản vỗ vai cô.
Tùng Nguyệt: “”
Căn bản không có tư cách từ chối.
Khi Tùng Nguyệt thu dọn tay nải nhỏ, nhìn thấy Lính gác tóc xám bạc đang cười
tủm tỉm nhìn mình, cùng với tên Lính gác mặc quân phục đen nguy hiểm hung
mãnh tối hôm đó suýt nuốt chửng cô, còn có vài Lính gác cao lớn uy mãnh khác
đang tò mò đánh giá cô.
Cô lập tức lùi lại một bước, khóc không ra nước mắt. Sợ cái gì gặp cái đó.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Hi nhóc con, lại gặp nhau rồi” Khắc Lan nhiệt tình vẫy tay với cô.
Rất khó tưởng tượng Chó săn Tiệp Khắc lại thân thiện nhiệt tình như vậy? Tùng
Nguyệt gian nan nặn ra một nụ cười cứng đờ đáp lại.
“Tôi là đội trưởng nhiệm vụ lần này, Mặc Kiêu. Hoan nghênh cô gia nhập tổ”
Người đàn ông mặc quân phục đen bước tới trước mặt cô, vươn bàn tay hữu
nghị.
Ừm ừm, chính là đôi tay này đã mạnh mẽ xoa nắn eo cô, chỗ hõm eo giờ vẫn còn
ửng đỏ.
Tùng Nguyệt cứng đờ giật nhẹ môi, “ha hả” hai tiếng, có lệ duỗi tay ra chạm vào
rồi rụt lại ngay. Nhưng cô vẫn cảm giác được sự dị dạng mãnh liệt! Hắn cư nhiên
dùng ngón út móc nhẹ vào lòng bàn tay cô.