Ta Chính Là Tín Ngưỡng Của Lính Gác Toàn Đế Quốc.

Chương 12



Cô vô lực nói: “Tôi tên Tùng Nguyệt”

“Nguyệt trong ánh trăng (Ánh Nguyệt)?”

“Không phải, là Nguyệt bên cạnh bộ Vương (玥 – ngọc quý)”

“À à, Tiểu Nguyệt Lượng, tôi tên Khắc Lan, hoan nghênh gia nhập” Khắc Lan

cũng không để ý, hắn hơi ít chữ nghĩa.

Tùng Nguyệt: “” Tùy tiện đi.

“Cậu ta tên Tư Hình”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu

Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.

Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt

Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.

Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ

♥♥.

Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Khắc Lan chỉ vào một người đàn ông giới thiệu khá nhiệt tình. Tư Hình mặc đồ

đen toàn thân, làn da lộ ra bên ngoài trắng bệch gần như lạnh lẽo, khuôn mặt gầy

gò, môi mỏng hơi mím, đôi mắt lục nhạt có vẻ hơi u ám. Nhận thấy ánh mắt Tùng

Nguyệt, hắn liếc nhìn cô một cái đầy lãnh đạm.

Tùng Nguyệt tránh ánh mắt, người này nhìn rất khó gần. Khác với vẻ lạnh lùng lơ

đãng vì lười biếng của Mặc Kiêu, hắn toát ra sự lạnh lẽo từ trong xương cốt,

khiến người ta rùng mình.

“Á Bắc” Vị đội viên cuối cùng cười tủm tỉm vẫy tay với cô.

Tùng Nguyệt lễ phép gật đầu.

“Lần này đi ra ngoài, cô cứ ngồi lên tinh thần thể của tôi đi” Mặc Kiêu nhìn thể

trạng của cô, nghĩ đến tốc độ di chuyển của loài thỏ còn thua cả rùa, chắc chẳng

có gì đáng mong đợi.

Anh triệu hồi tinh thần thể làm thú cưỡi cho Tùng Nguyệt.

Tùng Nguyệt nhìn quái vật khổng lồ đột nhiên xuất hiện trước mắt, đối diện với

đôi mắt sâu thẳm của con Báo Đen, cô nuốt nước miếng. Báo, là con báo. Con

báo đen dài gần hai ba mét cứ thế lười biếng liếc cô một cái, sắc bén mà nguy

hiểm.

Trong đầu Tùng Nguyệt vô thức hiện lên chương trình thế giới động vật cô xem

mỗi tối 7 giờ rưỡi: Báo đen, vua bóng đêm, chủ yếu săn bắt các loại động vật vừa

và nhỏ.

Mặc Kiêu thấy phản ứng ngây ra của cô, hơi nhíu mày. Cô không thích tinh thần

thể của anh sao? Anh liếc nhìn con Báo Đen, bộ lông đen bóng mượt có thể nói là

tác phẩm nghệ thuật.

“Không thì ngồi tôi đi” Khắc Lan hưng phấn triệu hồi tinh thần thể của mình. Con

Chó săn Tiệp Khắc xuất hiện trước mặt Tùng Nguyệt, mắt trông mong nhìn cô.

Một báo một chó, đều đang chờ đợi sự lựa chọn của cô.

Có lẽ vì vừa sờ qua đôi tai lông lá kia, Tùng Nguyệt cẩn thận chỉ tay vào con Chó

săn Tiệp Khắc: “Tôi vẫn là muốn cưỡi nó hơn”

quoc/chuong-12.html]

Con Báo Đen bị từ chối liền vẫy đuôi, ánh mắt dường như liếc nhìn con Chó săn

với vẻ khinh thường. Hắn không hiểu nổi tại sao một con chó lại có thể thắng

được hắn. Sắc mặt Mặc Kiêu tối sầm lại một cách khó hiểu, nhưng anh cũng

không từ chối lựa chọn của Tùng Nguyệt.

Cô ấy thích loài chó hơn sao?

Khắc Lan thì lại rất vui vẻ. Con Chó săn Tiệp Khắc ngoan ngoãn đi đến bên cạnh

Tùng Nguyệt, cúi thấp cái đầu cao ngạo xuống, hạ thấp thân mình.

Tuy nhiên, việc trèo lên lưng nó đối với Tùng Nguyệt vẫn có chút khó khăn. Đột

nhiên, một đôi bàn tay to lớn đầy sức mạnh luồn qua eo cô.

Tùng Nguyệt kêu lên một tiếng, ngay sau đó đã được Mặc Kiêu nhẹ nhàng đặt

ngồi lên lưng Chó săn Tiệp Khắc.

Sau khi buông tay, lòng bàn tay anh khẽ cọ xát vào nhau, cảm nhận được vòng eo

cô không chỉ nhỏ nhắn mà còn rất nhẹ, cứ như chẳng có chút trọng lượng nào.

Mặc Kiêu búng tay một cái, tiểu đội vừa được tập hợp lập tức lao nhanh ra khỏi

quân khu.

Khi xuyên qua những con đường mòn trong rừng, Tùng Nguyệt sợ hãi nắm chặt

lấy bộ lông của con Chó săn, chỉ sợ mình ngã xuống. Cảnh vật bên đường lướt

qua vùn vụt, giống hệt cảm giác ngồi trên xe hơi phóng với tốc độ trăm cây số

trên đường cao tốc.

Quá nhanh!

Tim cô đập thình thịch liên hồi, thật sợ bệnh tim lại tái phát!

“Đừng sợ, sẽ không để cô ngã đâu, tin tôi đi” Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng

nói mỉm cười trấn an của Khắc Lan.

Nhưng Tùng Nguyệt chẳng thấy an tâm chút nào, cô chỉ mong mau chóng đến

nơi!

Dù Quân khu Philips ở thành phố chủ nằm gần Quân khu số 5 nhất, nhưng với tốc

độ di chuyển ít nhất trăm cây số một giờ của đám Lính gác này, họ cũng phải mất

trọn một ngày đường. Khi đến nơi, màn đêm đã buông xuống.

Lúc Tùng Nguyệt trèo xuống khỏi lưng Chó săn, chân cô mềm nhũn, thân mình

lảo đảo. Vẫn là đôi bàn tay to lớn đầy lực kia kịp thời đỡ lấy, giúp cô không ngã

quỵ xuống đất.

“Chậc, tộc Thỏ đúng là yếu ớt thật” Á Bắc chép miệng.

Tư Hình hờ hững liếc nhìn Tùng Nguyệt đang yếu ớt, ánh mắt chẳng chút gợn

sóng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.