Dưới ánh trăng, Mộ Chiêu Dã lấy nước muối sinh lý từ không gian ra để rửa vết
thương cho Bùi Thận Tu.
Sau đó, nàng dùng tăm bông bôi lên vết thương loại thuốc mỡ giúp tái tạo da
thịt và lành vết thương nhanh chóng.
Bùi Thận Tu chỉ cảm thấy động tác của Mộ Chiêu Dã nhẹ nhàng, lúc đầu tựa như
dùng nước để rửa sạch vết thương, sau đó hắn biết là bôi thuốc, chỉ không rõ đó
là loại thuốc gì mà thôi.
Làm xong tất cả những việc này, Mộ Chiêu Dã còn giúp hắn băng bó vết thương
lại, để phòng ngừa nhiễm trùng.
“Mộ Chiêu Dã, trước khi ta vào cung, chẳng phải đã đưa hưu thư cho nàng sao?
Sao nàng lại?”
Mộ Chiêu Dã vừa băng bó, vừa trả lời hắn.
“Ta đã gả cho chàng, kẻ trong triều làm sao có thể dễ dàng buông tha cho ta?
Hưu thư đã bị xé rồi”
Bùi Thận Tu nghĩ lại cũng phải, gọi hắn từ biên ải trở về chính là để thành hôn
ban ơn, kẻ đó vừa muốn danh tiếng vừa muốn đoạt mạng.
Để giữ lại cho mình cái danh nhân nghĩa, lại còn muốn đẩy Bùi gia vào chỗ
chết.
Vậy thì làm sao có thể chấp nhận việc Mộ Chiêu Dã bị hưu vào đúng ngày thành
hôn của hắn.
Mộ Chiêu Dã thu chai nước muối sinh lý cùng tăm bông, toàn bộ cất vào thùng rác
trong không gian.
Nàng lại lần nữa từ không gian lấy ra điểm tâm trong Ngự thư phòng mà ăn, đưa
hai chiếc trà hoa cao đến tay Bùi Thận Tu.
“Đây là phần ta giấu được, chàng mau ăn đi, đừng để chết đói”
Thứ bánh mì đen kia căn bản không phải đồ con người ăn. Tuy rằng Mộ Chiêu Dã
kiếp trước huấn luyện đã từng ăn qua đủ thứ, nhưng nếu có đồ tốt, nàng cũng
không muốn ăn thứ kia.
Sau khi được Mộ Chiêu Dã xử lý, cơn đau vết thương đã giảm đi rất nhiều.
Đôi mắt sắc lạnh của Bùi Thận Tu lén nhìn về phía Mộ Chiêu Dã. Đôi lông mày
còn đẹp hơn cả khi được trang điểm, phối hợp với đôi mắt hạnh của nàng, trông
vô cùng linh động.
Mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng, cho dù làn da nàng không trắng, cũng khó che
giấu được nét đẹp khuynh thành của một mỹ nhân.
“Nhìn cái gì mà nhìn, mau ăn đi, ăn xong điểm tâm, còn phải uống thuốc nữa”
Bùi Thận Tu cúi đầu ngây người, nhanh chóng nhét chiếc điểm tâm trong tay vào
miệng.
chàng cắn một miếng, thần sắc chấn động, mùi vị điểm tâm này?
Là Trà hoa cao của Ngự thiện phòng ư?
Trước kia chàng từng ăn qua mùi vị này.
Đêm khuya tân hôn, chàng thấy Mộ Chiêu Dã trong cung, ngay sau đó Quốc khố
bị trộm, giờ đây điểm tâm trong Ngự thư phòng lại ở trong bọc hành lý của Mộ
Chiêu Dã.
Nàng là một nữ nhân xuất thân từ thôn dã, không có ai che chở, lại có thể một
mình vào cung, còn mang được điểm tâm trong Ngự thư phòng đi.
Nàng đã làm những việc này như thế nào, việc Quốc khố bị trộm, phải chăng cũng
có liên quan đến nàng?
Trong khoảnh khắc này, Bùi Thận Tu cảm thấy Mộ Chiêu Dã càng ngày càng bí
ẩn.
Hai người mượn danh nghĩa giải quyết việc riêng để ăn chút đồ. Mộ Chiêu Dã
cũng thò tay vào bọc hành lý, lấy mấy viên con nhộng và thuốc viên màu trắng
ra cho Bùi Thận Tu.
“Ta đi lấy nước cho chàng, mau uống thuốc trước đi”
Nhìn thấy những viên thuốc kỳ lạ, chàng đánh cược rằng Mộ Chiêu Dã sẽ
không hại mình, sau khi uống xong mới hỏi nàng.
“Đây là thuốc gì?”
Trong nhận thức của chàng, thuốc đều phải là thảo dược sắc lên uống, chưa
từng thấy loại thuốc dạng hạt nào như vậy.
“Đây là y phương bí mật của ta, kháng sinh và thuốc giảm đau. Ta chỉ đưa cho
một mình chàng dùng, chàng hiểu chứ?”
Bùi Thận Tu hiểu, Mộ Chiêu Dã không muốn người khác biết về y phương của
nàng.
“Nàng yên tâm, ta sẽ không nói ra đâu”
Mộ Chiêu Dã hài lòng với sự thức thời của Bùi Thận Tu, nàng đẩy xe gỗ của hắn
trở lại.
Khẽ nói với chàng: “Hôm nay ta bắt mạch cho chàng, ngoài bị thương, chàng còn
bị trúng độc, có biết là độc gì không?”
Mộ Chiêu Dã lại còn biết bắt mạch ư?
Bùi Thận Tu không thể ngờ rằng, Mộ Chiêu Dã không chỉ có thuốc, mà còn biết y
thuật.
Chỉ cần bắt mạch một cái, đã biết hắn trúng độc.
giang-son/chuong-8-khong-gian-thang-caphtml]
“Là Hoàng đế hạ độc cho ta, còn là độc gì, ta vẫn chưa rõ”
Nàng không nói cho Bùi Thận Tu biết nàng có thể giải độc, chỉ nói cho hắn biết
hắn bị trúng độc.
Hai người vừa trở về sau đoàn người, Ngụy Bưu vừa vặn đi tới, đang định tìm hai
người.
Hắn ta mặt mày khó chịu nhìn hai người: “Lần sau giải quyết việc riêng nhanh
chóng lên một chút!”
Mộ Chiêu Dã cười đáp: “Vâng thưa quan gia, chẳng qua phu quân ta bị thương,
sợ làm động đến vết thương nên mới chậm trễ hơn một chút”
Thái độ của Mộ Chiêu Dã rất dịu dàng. Trong tình thế hiện tại, không thể chính
diện đối kháng với đám nha dịch này.
Tuy có một đám người ồn ào, nhưng duy nhất chỉ có Bùi gia là không gây chuyện,
nên sắc mặt của Ngụy Bưu đối với bọn họ vẫn xem như tốt.
Hai người quay trở lại bên cạnh Bùi Lão phu nhân, mấy người đều đi tới, nhìn Bùi
Thận Tu đang ở trong xe ngựa.
“Thận Tu, con cảm thấy thế nào rồi? Vết thương có đau lắm không?”
Nơi đây là vùng hoang vu dã ngoại, không có thuốc men gì, Bùi Lão phu nhân
sợ Bùi Thận Tu không chống đỡ nổi.
Bà rưng rưng nước mắt, đưa tay muốn vén cổ áo Bùi Thận Tu, xem vết thương
trên lưng hắn.
Nhưng bà vừa vén góc áo lên, đã thấy bên trong áo sau lưng hắn, vết thương đã
được băng bó bằng dây vải mới.
Bà lập tức che cổ áo Bùi Thận Tu lại. Chiều nay, bà nhìn thấy vết thương trên
lưng Bùi Thận Tu vẫn chưa được băng bó.
Chắc chắn là lúc nãy Mộ Chiêu Dã đưa Bùi Thận Tu đi giải quyết việc riêng, đã
băng bó cho hắn.
Và trên xe gỗ của Bùi Thận Tu, còn lót một tấm vải xanh mới, nhìn qua là biết đó
là đồ của Mộ Chiêu Dã.
Tuy rằng danh tiếng của Mộ Chiêu Dã không tốt, nhưng những việc nàng làm, Bùi
Lão phu nhân đều nhìn thấy.
“Mẫu thân, con không sao, có phu nhân” Bùi Thận Tu muốn nói Mộ Chiêu Dã là
phu nhân của hắn, nhưng hai người vẫn chưa quen thuộc với nhau, thêm việc
hưu thư vẫn còn đó, nên lại đổi giọng.
“Có Mộ Chiêu Dã chăm sóc, con sẽ không sao đâu”
Bùi Lão phu nhân nhìn Mộ Chiêu Dã, trên mặt tràn đầy vẻ cảm kích.
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi”
Đêm đến!
Ngụy Bưu và mấy nha dịch khác luân phiên nhau canh gác, bảo mọi người đốt
lửa để sưởi ấm khi ngủ.
Mộ Chiêu Dã tựa vào xe gỗ của Bùi Thận Tu, nhắm mắt lại. Nàng không ngủ, ý
thức tiến vào không gian.
Không gian này nàng có thể đi vào, cũng có thể chỉ dùng ý thức mà tiến vào.
Mới cách một ngày không vào xem, sự thay đổi trong không gian khiến Mộ Chiêu
Dã vô cùng kinh ngạc.
Không gian ban đầu chỉ rộng năm trăm mét vuông, nàng đã chuyển Quốc khố vào,
nhét đầy ắp.
Vốn dĩ không còn nhiều chỗ, nhưng giờ bức tường sương mù đã tan đi, không
gian lại rộng lớn hơn rất nhiều.
Mộ Chiêu Dã cảm thấy là do nàng đã tích trữ quá nhiều hàng hóa, khiến cả không
gian được nâng cấp.
“Chuyện này thật quá thần kỳ!”
Nàng đi về phía khu vực mới được mở ra trong không gian, nơi đây đất đai màu
mỡ, ở giữa còn có một mạch nước ngầm.
Suối nước trong veo, rất giống Linh Tuyền trong truyền thuyết.
Không gian đột nhiên được nâng cấp, có đất đai, có Linh Tuyền, nếu nàng dùng
mảnh đất này để trồng thảo dược, không biết hiệu quả sẽ thế nào.
Nghĩ rồi, Mộ Chiêu Dã quay lại tủ đựng dược liệu, lấy ra hai hạt giống mã đề,
gieo vào đất đen mới có, rồi dùng Linh Tuyền thủy tưới lên.
Chỉ thấy hạt mã đề nhanh chóng nảy mầm, tuy không lập tức trưởng thành,
nhưng tốc độ sinh trưởng này đã nhanh hơn bên ngoài gấp mấy lần.
Mộ Chiêu Dã mừng rỡ khôn xiết. Có mảnh đất này, lại có Linh Tuyền, sau này
nàng muốn trồng những thứ không có trong không gian, chẳng phải là dễ dàng
sao.
Không gian sáng sủa, giờ Mộ Chiêu Dã mới có thời gian để thưởng thức những
vật phẩm trong không gian của mình.
Toàn bộ hồi môn của nàng ở đây, còn có đồ đạc của Mộ gia, đồ trong Quốc khố,
có những thứ này, sau này nàng sống một mình, đủ để nàng ăn uống cả đời rồi.
Tuy nhiên, có thể mang đồ trong Quốc khố vào được, cũng nhờ công lao của Bùi
Thận Tu. Trên đường lưu đày, nàng sẽ chia cho hắn một chút của cải.
Còn sau này hòa ly, nàng cũng sẽ không mang đi hết, sẽ để lại cho hắn một ít.