“Mẫu thân, Đại tẩu, cái màn thầu này làm cổ họng con đau rát, con thực sự không
nuốt nổi”
Bùi Ninh Ninh từ nhỏ sống trong Vương phủ, quen cuộc sống gấm vóc lụa là, đây
là lần đầu tiên như vậy, nàng ta khó lòng chấp nhận.
“Ninh Ninh, tình cảnh của chúng ta con cũng biết, chúng ta thực sự không có
bạc”
Phải ăn màn thầu đen mới có sức, Bùi lão phu nhân cũng không ngoại lệ mà ăn.
Màn thầu đen quá cứng, Bùi Thận Tu lại bị trọng thương, Bùi lão phu nhân đi ra
ven đường, hái một chiếc lá khá lớn.
Bà bẻ nhỏ phần màn thầu đen của Bùi Thận Tu từng chút một, dùng nước ngâm
cho màn thầu mềm ra, rồi đưa tới đút cho Bùi Thận Tu.
“Mẫu thân, người đi nghỉ đi, lát nữa con sẽ đến đút cho nhị ca”
Bùi Tự Bạch tuy là thứ tử, nhưng Bùi gia xưa nay đoàn kết, Bùi lão phu nhân cũng
chưa từng xem y là thứ tử.
“Tự Bạch, con kéo nhị ca cả ngày rồi, cũng mệt lắm, những việc nhỏ này, mẫu
thân để mẫu thân làm”
Bùi Thận Tu tỉnh lại, thuốc Mộ Chiêu Dã cho chàng uống đã hết hiệu nghiệm,
chàng lại đau đớn dữ dội.
Lẽ ra chàng phải là người chăm sóc cả nhà, nhưng giờ đây, lại còn phải để mẫu
thân đút cho mình, kiêu ngạo như chàng, thực sự không thể mở miệng.
“Mẫu thân. người ăn đi, nhi tử không đói”
Môi Bùi Thận Tu trắng bệch, không phải chàng chê màn thầu đen, mà chàng đau
quá nên không thể ăn.
“Thận Tu, con ăn một chút đi”
Bùi Thận Tu lắc đầu, vẫn từ chối.
“Bà bà, lát nữa ta đến đút cho chàng, người ăn trước đi”
Mộ Chiêu Dã chỉ là muốn mượn cớ để đút thuốc cho Bùi Thận Tu, nhưng trong
mắt Bùi lão phu nhân, hành động của nàng trở nên thật hiền thục.
“Hài tử ngoan, con chịu khổ rồi, ta cũng không ăn hết hai cái màn thầu, cho con
thêm một cái nữa”
Nhìn màn thầu trong tay lại thêm một cái, đây là vật giữ mạng, Bùi lão phu nhân
cứ thế mà cho nàng sao?
Mộ Chiêu Dã cảm nhận được, đây là sự quan tâm từ tận đáy lòng, không giống
như kiếp trước, tổ chức đối xử với nàng toàn là giả nhân giả nghĩa.
“Ta!”
Người khác đối xử tốt với Mộ Chiêu Dã, nàng có một thoáng không phản ứng kịp,
nàng còn chưa kịp hoàn hồn, chiếc màn thầu trong tay đã bị cướp đi ngay lập tức.
“Mẫu thân, tại sao lại cho nàng ta, nàng ta tay chân lành lặn, thể lực sung mãn,
ăn nhiều thế làm gì, chi bằng cho tam ca ăn”
Bùi lão phu nhân giơ tay đánh nhẹ vào người Bùi Ninh Ninh vài cái, trên mặt
đầy vẻ tức giận.
“Bùi Ninh Ninh, đây là ta cho nhị tẩu con, con mau đưa lại cho ta”
“Ta không!”
Bất kể Bùi Ninh Ninh không muốn thế nào, chiếc màn thầu đen trên tay vẫn bị Bùi
lão phu nhân đoạt lại.
“Chiêu Dã, con ăn nhiều vào”
Bà nói xong, lại quay người đi an ủi đại tức phụ Lục Tê Ngô.
“Tê Ngô, ngày mai được màn thầu, ta sẽ cho con thêm một cái nữa”
Bùi Ninh Ninh tức chết đi được, ngồi trên một tảng đá lớn, nhai màn thầu đen
như nhai sáp.
Thứ này khó ăn đến vậy, Mộ Chiêu Dã cũng không ăn nổi nhiều như thế, nàng
đem cái Bùi lão phu nhân cho nàng, cùng cái màn thầu nàng chưa ăn, đều đưa
hết cho Bùi Tự Bạch.
“Tam đệ, đệ kéo xe tiêu hao thể lực, cái màn thầu đen này đệ ăn không hết cũng
cứ giữ trên người, tùy lúc bổ sung thể lực”
Bùi Tự Bạch quay đầu đi, y không muốn nhận ân huệ của Mộ Chiêu Dã.
“Ta không cần!”
Mộ Chiêu Dã: “Thật sự không cần? Nếu ngày mai đệ kéo không nổi nhị ca nữa,
chẳng lẽ phải để bà bà và đại tẩu đến kéo sao?”
Nhìn nữ quyến trong nhà, mẫu thân y thân thể cũng không tốt, đại tẩu cũng yếu
ớt.
Y càng không trông mong Mộ Chiêu Dã, người ta nói tình nghĩa phu thê, nàng ta
vừa nhận hưu thư, lập tức muốn bỏ trốn, căn bản không quan tâm đến gia đình
họ.
Bây giờ y là nam tử duy nhất trong nhà, mang nhị ca đi, chỉ có thể là y.
giang-son/chuong-7-boi-thuoc-cho-changhtml]
Tiếp nhận màn thầu đen từ tay Mộ Chiêu Dã, y giữ lại một cái giấu vào trong vạt
áo.
Mộ Chiêu Dã mục tiêu là Bùi Thận Tu, Bùi Tự Bạch không thích nàng, nhưng cũng
không giống Bùi Ninh Ninh, nàng cứ coi Bùi Tự Bạch như một phu xe.
Con đường đến man hoang còn rất xa, phu xe này không thể gục ngã được.
Nghỉ ngơi một lát, những người lưu đày khác vì vấn đề ăn uống mà gây chuyện
với nha dịch.
Họ vẫn chưa rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề, trên đường lưu đày, đắc tội với
đám nha dịch này, sẽ không có kết cục tốt.
Mộ Chiêu Dã ngồi bên cạnh xe đẩy của Bùi Thận Tu, thấy chàng nhíu chặt lông
mày, nhắm mắt lại, con ngươi cũng đảo qua đảo lại, giống như đang cố gắng
nhẫn nhịn điều gì.
“Bùi Thận Tu, chàng có phải muốn đi tiện không?”
Mộ Chiêu Dã nói xong, mắt chàng lập tức mở ra, xem ra Mộ Chiêu Dã đoán không
sai.
“Nhị ca, chàng là muốn đi tiện sao? Ta đưa chàng đi”
Bùi Tự Bạch đứng dậy, cúi người muốn đưa Bùi Thận Tu đến sau bụi cây.
Y còn chưa kịp ôm Bùi Thận Tu, xe đẩy đã bị Mộ Chiêu Dã cướp lấy.
“Tam đệ, ta và nhị ca đệ là phu thê, chuyện này, ta đưa chàng đi vậy, đệ đi nói với
vị nha dịch kia một tiếng”
Bùi Tự Bạch khó xử nhìn Bùi Thận Tu một cái, Mộ Chiêu Dã và nhị ca đã từng có
da thịt tiếp xúc, nàng đưa chàng đi tiện cũng chẳng có gì.
Chỉ là, y thấy ánh mắt của nhị ca, sao có chút kháng cự.
“Ngây ngẩn cái gì, mau đi đi!”
Mộ Chiêu Dã nói xong, liền đẩy Bùi Thận Tu đi về phía sau lùm cây, cách xa đại
đội một chút, lại có lùm cây che chắn.
Mộ Chiêu Dã mới cởi quần áo trên người Bùi Thận Tu ra.
Nàng luống cuống tay chân, bộ quần áo rách nát này thật khó cởi, nhưng Bùi
Thận Tu còn gây thêm phiền phức cho nàng, bàn tay to lớn yếu ớt của chàng nắm
lấy bàn tay đang loạn động của nàng.
“Đừng!”
Ý đồ kháng cự này, Mộ Chiêu Dã biết rõ trong lòng.
“Đừng cái gì mà đừng, chúng ta đều đã làm chuyện kia rồi, chàng còn ngại ngùng
gì”
Gương mặt anh tuấn của Bùi Thận Tu đỏ lên, để mặc Mộ Chiêu Dã cởi quần áo
trên người chàng ra.
Đỡ chàng từ trên xe đẩy đứng dậy, Mộ Chiêu Dã hoàn toàn không chú ý đến sự
lúng túng trên mặt Bùi Thận Tu.
“Được rồi!”
Trước mặt Mộ Chiêu Dã, Bùi Thận Tu thật sự rất khó tiện, nhưng nữ nhân này, lại
thật sự không hề để tâm.
“Mộ Chiêu Dã, nàng. nàng đừng nhìn”
Mộ Chiêu Dã lúc này mới phản ứng lại, quay đầu sang hướng khác.
Cho đến khi Bùi Thận Tu xong, nàng mới đỡ chàng, chuẩn bị nằm sấp lại trên xe
đẩy.
Trên xe đẩy trải rơm rạ, không có bất kỳ thứ gì khác, đối với Bùi Thận Tu đang bị
thương, nằm trên đó rất khó chịu.
“Bùi Thận Tu, chàng đợi một chút!”
Mộ Chiêu Dã bảo Bùi Thận Tu ôm lấy một gốc cây bên cạnh, giữ vững cơ thể.
Nàng đưa tay vào bọc đồ sau lưng, lấy ra một tấm ga trải giường quân dụng cũ từ
không gian, trải lên trên rơm rạ cho Bùi Thận Tu.
“Đây là vải ta nhặt được trên đường hôm nay, nghĩ bụng dùng để lót thân cho
chàng. Ta đỡ chàng nằm sấp xuống, rồi vệ sinh vết thương cho chàng”
Bùi Thận Tu không quen thuộc Mộ Chiêu Dã, hai người căn bản không biết tính
cách của đối phương ra sao, chỉ là ngủ cùng một giấc, thuận thế bái đường, thành
vợ chồng.
Mộ Chiêu Dã không biết Bùi Thận Tu đang nghĩ gì trong lòng, nàng chỉ muốn Bùi
Thận Tu sống sót, cả hai bình an đến man hoang, sau đó đường ai nấy đi.
Lật vạt áo sau lưng Bùi Thận Tu lên, toàn bộ lưng chàng, da thịt nứt toác, vết
thương rỉ máu, rõ ràng là muốn chàng chết trên đường lưu đày.
“Chàng bị thương rất nặng, lát nữa ta bôi thuốc cho chàng, có lẽ sẽ hơi đau,
chàng ráng nhịn”
Bùi Thận Tu gật đầu, chàng nằm sấp, mặt úp xuống, không nhìn thấy hành động
của Mộ Chiêu Dã, nhưng chàng biết, Mộ Chiêu Dã chắc chắn có mang theo thuốc.
Hai viên thuốc hôm nay nàng cho chàng uống, đã giảm bớt không ít đau đớn
trên vết thương sau lưng chàng.