Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm

Chương 61: Một Cảnh Tượng Vui Vẻ Khôn Tả



Vừa bước vào lầu Bách Hóa, Tô Đào liền như cá gặp nước, ong về với hoa, một

cảnh tượng vui vẻ khôn tả, quầy nào cô cũng muốn dừng lại ngắm nghía, xem

xét. Cô dẫn đầu đi xem, Lục Thành Châu theo sau, tay xách hành lý.

Kinh đô quả là kinh đô, lầu Bách Hóa có tới tận ba tầng, mỗi tầng đều được phân

chia theo loại hàng hóa giống như các trung tâm thương mại thời hiện đại. Tầng

một bán đường, rượu, đồ tạp hóa thường ngày; tầng hai bán quần áo, giày dép,

mũ nón; tầng ba là khu vực ngoại thương, bên trong toàn bán những món hàng

nhập ngoại.

Lần đầu về nhà người yêu, dĩ nhiên phải chú ý đến trang phục. Sau một ngày một

đêm vật vờ trên tàu, quần áo trên người Tô Đào đã nhăn nhúm, hơn nữa để tiện

lợi, cô mặc áo sơ mi quần dài, chân đi giày vải trắng. Bộ đồ này đi xa thì được,

chứ về nhà ra mắt thì có vẻ hơi không được chỉn chu cho lắm.

Nhưng rồi nhìn lại bản thân Lục Thành Châu, áo sơ mi phối quần quân nhân,

phẳng phiu như được may đo riêng, càng tôn lên đôi vai rộng và đôi chân dài, khí

chất đầy mình. Quả nhiên, quân phục chính là thứ ‘phẫu thuật thẩm mỹ’ tốt nhất

cho đàn ông.

Tô Đào liếc nhìn hắn với vẻ ngưỡng mộ, rồi chỉ tấm biển chỉ dẫn các tầng: “Lục

Thành Châu, em muốn lên tầng hai xem, mua vài bộ quần áo”

“Lên tầng ba, quần áo tầng ba chất lượng tốt hơn một chút”

Mặc dù ký ức của Lục Thành Châu chưa hồi phục, nhưng kỳ lạ thay, tiềm thức

vẫn còn đó. Ví như vừa bước vào lầu Bách Hóa, hắn đã biết mỗi tầng bán gì; ra

ngoài đi xe buýt, hắn cũng có thể nhớ chính xác tuyến xe nào đi đến đâu.

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:

– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm

Kiếm

– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Lên đến tầng ba, Tô Đào phát hiện quả nhiên quần áo ở đây trông có vẻ thời

thượng và chất lượng hơn, thậm chí nhiều kiểu dáng từng thịnh hành ở thời hiện

đại. Hơn nữa, cách bố trí khu vực quần áo cũng rất giống, là treo trên mắc áo để

khách lựa chọn, còn có khu thử đồ và gương, khách có thể tùy ý lựa chọn thử

mặc. Toàn bộ khu nữ trang chỉ có duy nhất một nhân viên bán hàng.

Tô Đào xem một lượt, chọn hai bộ vào thử. Lục Thành Châu để hành lý xuống

đất, đứng ở cửa phòng thử đồ chờ cô.

“Đồng chí, có muốn xem báo giếc thời gian không?” Nhân viên bán hàng đưa

cho hắn một tờ báo. Đây là thứ chuẩn bị riêng cho các đồng chí nam đi cùng,

thông thường các đồng chí nam chỉ chờ hai phút là sẽ mất kiên nhẫn, không thì đi

tới đi lui, ánh mắt bồn chồn, không thì thỉnh thoảng lại lên tiếng thúc giục; khi các

đồng chí nữ thử đồ xong bước ra hỏi ‘có đẹp không’ thì lại qua loa đáp vài câu

“đẹp”, “không tệ”.

Vì vậy, vừa nhìn thấy Lục Thành Châu, nhân viên bán hàng tự động lấy báo ra.

Ai ngờ Lục Thành Châu lạnh nhạt từ chối: “Không cần, cảm ơn”

Nhân viên bán hàng hơi ngạc nhiên: “Đồng chí chắc chứ? Các đồng chí nữ thông

thường đến đây mua sắm đều phải thử một hai tiếng đồng hồ, có mà chờ đấy”

Các đồng chí nữ mua đồ hay lề mề, không chỉ thử, sau khi thử xong lại bắt đầu

phân vân mua cái nào không mua cái nào. Cô làm nhân viên bán hàng ở đây

nhiều năm như vậy, thói quen của khách nữ rõ như lòng bàn tay.

Lục Thành Châu rất kiên định từ chối thêm một lần nữa.

“Được rồi” Nhân viên bán hàng mím môi, thu lại tờ báo, rồi đứng một bên quan

sát Lục Thành Châu. Kết quả thực sự không ngờ tới, Lục Thành Châu cứ yên

lặng đứng đó, không đi tới đi lui cũng không có biểu lộ bất kỳ sự mất kiên nhẫn

nào, mà là nghiêm túc chờ đợi, ngay cả ánh mắt cũng không hề rời khỏi tấm màn

che cửa phòng thử đồ.

Chẳng bao lâu, tấm màn cửa “soạt” một tiếng kéo sang. Đôi mắt đen của Lục

Thành Châu sáng lên một chút, đuôi mày cũng nhếch lên theo. Tiếp đó, liền thấy

Tô Đào bước ra.

Một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp rực rỡ, trên người mặc một chiếc áo sơ mi

voan màu vàng nhạt, phía dưới phối quần jeans loe ống, áo sơ mi cho vào trong

quần, càng tôn lên vòng eo thon thả, nhỏ nhắn như chỉ một tay ôm. Phía dưới, đôi

chân thẳng tắp, cân đối.

Cả người trong sáng, linh động tựa như đóa hoa mỏng manh vừa hé nở trên

cành.

“Lục Thành Châu, có đẹp không?” Đôi mắt hạnh ướt long lanh của Tô Đào chớp

chớp, ánh lên chút mong đợi và vẻ ngây thơ.

lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-61-mot-canh-tuong-vui-ve-khon-tahtml]

Ánh mắt Lục Thành Châu dừng lại ở vòng eo thon và đôi chân dài của cô một

thoáng, yết hầu không kiểm soát được lăn một vòng, giọng nói trầm ấm dễ nghe:

“Đẹp”

“Ôi chao đồng chí, đẹp, thật là đẹp! Cứ lấy bộ này đi” Nhân viên bán hàng ở bên

cạnh cũng nhìn thẳng mắt, liên tục gật đầu với Tô Đào.

“Nhưng cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó” Tô Đào soi gương một cái, cô buộc hai

bím tóc, chân lại đi giày vải trắng, phối với bộ này cứ thấy nửa quê nửa thành.

Cô nhìn quanh một vòng, phát hiện hai khu vực liền kề vừa hay bán giày nữ và

phụ kiện, mắt sáng lên, nói với nhân viên bán hàng: “Đồng chí, em có thể sang

hai quầy bên cạnh chọn vài món rồi quay lại không?”

Nhân viên bán hàng nhìn Lục Thành Châu ở đây, mặc quân phục khí chất phi

phàm, nhìn đã biết là không thiếu tiền, người yêu mà hắn yêu nói gì cũng không

đến nỗi mặc đồ chạy mất, “Được chứ, cô cứ đi đi. Nhân viên bán hàng quầy bên

cạnh đi vệ sinh rồi, bây giờ cả khu này đều do tôi trông coi giúp. Cô cứ sang đó

chọn, nếu muốn mua, lát nữa tôi viết hóa đơn chung một thể cho”

“Vâng ạ” Tô Đào mặc nguyên bộ đồ này sang chọn một đôi giày bệt da cừu non

màu đỏ, đầu giày có hai sợi da mỏng buộc thành nơ bướm, lại chọn thêm một

chiếc khăn lụa in hoa, rồi vui vẻ trở về.

Chân dài eo thon, sau khi thay giày bệt, quần loe ống vẫn cho hiệu quả như quần

chín phần. Cô lại tháo hai bím tóc ra, cùng với chiếc khăn lụa tết lại thành một

bím tóc nghiêng, trên to dưới nhỏ, buông lỏng lẻo trên vai.

Nhìn lại vào gương, Tô Đào hài lòng rồi, lúc này cảm giác đã đúng rồi, chỉ thiếu

một túi xách tay đan bằng cói là thành phong cách nghỉ dưỡng Pháp hoàn hảo rồi.

Khóe môi cô cong lên hai bên, lộ ra hàm răng trắng như vỏ sò, nụ cười trực tiếp

làm hoa mắt nhân viên bán hàng.

“Ôi giời ơi đồng chí, bộ đồ cô phối thật là đẹp, trước đây chưa từng có ai phối như

vậy cả!” Ánh mắt nhân viên bán hàng đầy kinh ngạc, từ trên xuống dưới liếc nhìn

Tô Đào một lượt, hào hứng nói: “Cô đợi chút, tôi đi lấy sổ ghi chép lại, lần sau có

khách đến, tôi sẽ giới thiệu như vậy!”

Một lần có thể bán được bốn món hàng!

Nhân viên bán hàng đi tìm giấy bút, ghi lại cách Tô Đào phối đồ, ghi xong vẫn

thấy chưa đủ, “Đồng chí, cô phối thêm vài bộ nữa đi”

Tô Đào nhìn về phía Lục Thành Châu. Lục Thành Châu kiên nhẫn nói: “Không vội,

từ từ chọn”

Tô Đào mỉm cười với hắn, vui vẻ tiếp tục đi thử đồ. Về sau lại thử thêm vài bộ,

biểu cảm kinh ngạc của nhân viên bán hàng chưa từng thay đổi, cầm bút ghi vội,

chỉ hận không có máy ảnh để chụp lại, lúc đó dán lên trước quầy, phút chốc sẽ

bán hết sạch.

Mặc dù bán bao nhiêu thì mỗi tháng lương vẫn thế, nhưng cuối năm phải bình

chọn tiên tiến, doanh số bán hàng chính là một trong những chỉ tiêu quan trọng,

bán càng nhiều hàng càng có cơ hội nhận giải tiên tiến, giải tiên tiến có thưởng ba

mươi tệ cơ!

Tô Đào tổng cộng thử năm bộ, cuối cùng chọn hai bộ cô ấy tự thấy hài lòng, định

xem giá rồi thanh toán, kết quả phát hiện chỉ sáu món đồ này thôi mà giá đã hơn

360 tệ rồi!

Số tiền thưởng nhà máy thực phẩm phát cho Tô Đào là 300 tệ cộng với 50 tệ

được đền trên tàu, cộng thêm 150 tệ Lục Thành Châu đưa, mua xong mấy thứ

này chỉ còn hơn 100 tệ, cô còn định mua hai bộ đồ lót, cùng quà cho các bậc

trưởng bối nữa.

Tính như vậy thì không đủ rồi.

“Thôi vậy, đồng chí, em chỉ lấy áo sơ mi, quần loe ống, giày và khăn lụa thôi,

những thứ còn lại không cần nữa”

Những thứ còn lại chỉ có thể đợi sau này có tiền mua vậy. Tô Đào đau lòng nói.

Lời Tô Đào vừa dứt, Lục Thành Châu liền tiếp lời nói với nhân viên bán hàng:


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.