“Đồng chí, gói hết lại đi, chúng tôi đều mua hết”
“Được rồi, tôi viết phiếu ngay đây”, người bán hàng mặt mày nở hoa, nhìn Tô
Đào, “Đối tượng của cô quả thật là hết lòng với cô thật đấy, mấy món này còn
phải đi kèm ba tấm ngoại hối quyển nữa kìa!”
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tô Đào mới biết ở đây mua đồ vẫn cần quyển, không trách khách hàng lại ít thế.
Nghĩ đến lúc nãy mình còn ba hoa nói muốn mua đồ, trên người chỉ có tiền không
có phiếu, suýt nữa thì gây trò cười.
May mà có Lục Thành Châu ở đó. Lúc chờ viết phiếu, Tô Đào hai mắt chi chít
hình trái tim nhìn về phía hắn: “Lục Thành Châu, anh có biết đàn ông lúc nào là
đẹp trai nhất không?”
Lục Thành Châu hơi nhướng lông mày, toát ra chút khí chất lưu manh: “Lúc nào?”
Tô Đào khóe môi cong cong, cười tươi như hoa: “Lúc trả tiền ấy, giống như lúc
nãy anh vậy, vung tay một cái bảo gói hết đi, giữ lấy nhé đồng chí Lục Thành
Châu, đẹp trai đến mức không có ai sánh bằng! Em thích lắm!”
Tô Đào một mặt ngưỡng mộ.
Lục Thành Châu trên mặt khẽ hừ một tiếng, nhưng khóe môi cứng nhắc lại không
kiềm được mà cong lên một chút, “Anh tìm đồng nghiệp đổi khá nhiều ngoại hối
quyển rồi, em chọn thêm mấy món em thích đi, lát nữa cùng sang quầy tính tiền”
Tô Đào làm động tác hình hôn một cái, rồi bàn tay nhỏ áp lên môi, lại hướng về
phía Lục Thành Châu bay qua.
Lục Thành Châu nhìn hiểu rồi, đây là hành động thơm gió của người nước ngoài.
“Ở ngoài không được nghịch ngợm” Hắn nghiêm mặt, nghiêm túc đứng đắn,
nhưng phía sau tai lại lấm tấm một màu đỏ.
Tô Đào đâu có sợ hắn, lại làm một cử chỉ bắt tim.
Cái này Lục Thành Châu lại không hiểu rồi, nhướng mày hỏi: “Có ý gì?”
“Anh đoán xem” Tô Đào chớp chớp mắt, cầm lấy phiếu người bán hàng viết,
thẳng tiến đến quầy hàng nội y.
Nội y mua ở Nam Dương trước đây có thể mặc được, nhưng hoàn toàn không có
mỹ cảm, chỉ là hai cái chụp đỡ lấy chỗ đó thôi, bà nội cô còn không mặc đồ đơn
giản thế kia.
Hàng ngoại có tính thiết kế nhiều hơn, lụa tơ, ren, đủ các màu sắc, Tô Đào chỉ
chiếc màu xanh lục non: “Đồng chí, cái này cho tôi xem với”
“Ôi, đồng chí, cô có con mắt thật tốt, nhìn một cái đã thích ngay món đắt nhất chỗ
chúng tôi rồi, bộ này là lụa tơ có gọng thép, mặc vào dáng ngực đặc biệt tốt, mà
còn đặc biệt tôn da trắng”
Người bán hàng lấy ra đặt lên quầy, cười tươi nói.
Tô Đào dùng tay sờ sờ, đúng là lụa tơ, vừa mượt vừa mềm, bên trong còn thêm
mút mỏng và gọng thép, có thể nâng đỡ ngực lên.
“Lục Thành Châu, anh thấy bộ này đẹp không?” Tô Đào xách hai sợi dây mảnh
mai của chiếc áo lót, quen miệng quay đầu hỏi ý kiến.
Kết quả bên cạnh là không khí.
Người đâu?
Nhìn kỹ lại, Lục Thành Châu đứng cách xa ba mét, ngoảnh đầu nhìn quầy hàng
khác, dáng vẻ cố tình tránh nghi ngờ rõ ràng đến mức không cần phải nói.
“Lục Thành Châu, anh lại đây đi” Tô Đào giọng mềm mại gọi.
Lục Thành Châu có chút ngượng ngùng quay đầu lại, Tô Đào lắc lắc mảnh vải
màu xanh lục non to bằng bàn tay trong tay, “Anh giúp em xem đi”
“… Em tự quyết định là được” Lục Thành Châu tay nắm đấm chạm vào môi, gốc
tai hơi đỏ.
“Cô cầm sang hỏi người nhà cô ấy đi, đằng nào cô một mình mặc cũng phải hai
người xem” Người bán hàng cười khuyến khích Tô Đào, cô ta là phụ nữ đã có gia
đình, thường xuyên bán nội y, mà lại còn là hàng ngoại, tư tưởng so với người
bình thường thời đại này phải cởi mở táo bạo hơn nhiều.
Hơn nữa chuyện của hai vợ chồng, ai mà chẳng rõ.
Đồng chí nam kia vai rộng eo thon, thân hình nhìn một cái là biết tinh lực dồi dào,
lại nhìn nữ đồng chí đang chọn nội y trước mặt, khuôn mặt kia thân hình kia, môi
đỏ răng trắng, giọng nói ẻo lả kêu, cô ta một người phụ nữ nhìn còn không chịu
nổi nữa là, huống chi đàn ông.
Xung quanh không có khách hàng nào, người bán hàng lại cởi mở thế, Tô Đào
còn phải kiêng kỵ gì nữa?
Nghĩ đến kế hoạch quyến rũ của mình, cô cố ý xách chiếc áo lót đi đến trước mặt
Lục Thành Châu, ngón tay móc hai sợi dây mảnh mai trải ra trước mặt hắn lắc
lắc, ánh mắt ngây thơ vô tội: “Anh thấy… em mặc màu này thế nào?”
Lục Thành Châu trước mắt bất ngờ xuất hiện hai mảng xanh, như mầm non nhất
của mùa xuân, hai mảnh vải mỏng manh, còn chưa to bằng bàn tay hắn, phía trên
hai sợi dây mảnh mai treo lủng lẳng, mảnh vải nhỏ thế có gói được… không?
Đầu óc hắn không kiểm soát được lóe lên cảm giác trong lòng bàn tay đêm đó,
ngón tay buông thõng bên hông khẽ động, tiếp theo yết hầu thắt mạnh một cái,
nhanh chóng rời ánh mắt: “Cũng được…”
“Có tôn da em không?” Tô Đào truy vấn.
lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-62-den-roihtml]
Lục Thành Châu không cần nghĩ, làn da trên người cô trắng nõn giống như mặt
cô, phối với màu xanh lục non này đơn giản là…
Lục Thành Châu giọng trầm đặc gằn ra một tiếng “ừ”, ánh mắt có chút không tự
nhiên tránh khỏi hai mảng xanh kia.
Tô Đào chớp mắt với hắn, cười như yêu tinh, rồi vẫy vẫy ngón tay ra hiệu cho hắn
cúi đầu, Lục Thành Châu hơi cúi đầu xuống, Tô Đào áp vào tai hắn nói nhỏ: “Vậy
em mua bộ này, tối nay mặc cho anh xem”
Rẹt——
Lục Thành Châu chỉ cảm thấy khoảnh khắc đó dường như có dòng điện nhỏ xíu
từ tai xuyên qua xương sống hắn trong nháy mắt, toàn thân hắn đột nhiên căng
cứng, toàn thân gân xanh nhảy giật, nắm chặt nắm đấm kìm nén mấy giây mới
bình phục xuống một loại xung động nào đó, giọng khàn cảnh cáo: “… Tô Đào”
Ánh mắt hắn khóa chặt lấy cô, đáy mắt màu tối trầm xuống, kìm nén lại thiêu đốt.
“Thôi được rồi em biết rồi, anh rất thích bộ này mà”, Tô Đào không để ý biểu cảm
hắn thế nào, môi đỏ cong lên, quay người trở về quầy hàng.
“Thế nào đồng chí? Là bộ này rồi chứ?”
Người bán hàng thu vào mắt toàn bộ tương tác của hai người vừa rồi, nụ cười
mang theo chút mơ hồ, phiếu đã viết xong rồi.
Tô Đào gật đầu, xác nhận.
Người bán hàng thấy cô dứt khoát, lại thừa cơ giới thiệu: “Cô xem thêm bộ màu
đỏ này nữa, bộ này cô mặc cũng đẹp, bảo đảm để người nhà cô nhìn mà hai mắt
đờ ra”
Tô Đào hơi do dự: “Em mặc màu đỏ có hơi già không?”
Người bán hàng liếc nhìn ngực cô một cái, nói nhỏ: “Cô tin chị đi, da cô trắng
ngực lại to, mặc màu đỏ vừa hay, mà đây là màu đỏ chính, không phải loại đỏ
sẫm, một chút cũng không già. Chị nói với cô, cô lấy cả quần lót cùng bộ nữa,
mặc thành một bộ như vậy hiệu quả còn tốt hơn”
Tô Đào vẫn chưa mặc qua nội y màu đỏ, nhưng đã mặc qua bikini màu đỏ, chụp
ảnh ra quả thật rất bắt mắt! Vậy thì thử xem, Tô Đào gật đầu: “Hai bộ này vậy”
“Được rồi!” Người bán hàng vui vẻ tiếp tục viết phiếu, viết xong kẹp phiếu lên sợi
dây thép trên đầu, rồi vèo một tiếng, kẹp phiếu liền trượt về phía quầy thu ngân.
Đợi Tô Đào chọn xong hết, Lục Thành Châu chủ động đi đến quầy tính tiền.
Tiếp theo phải chọn quà cho nhà họ Lục, Tô Đào liền hơi khó xử: “Lục Thành
Châu, người nhà anh đều thích gì thế?”
Nếu là nhà bình thường, tặng hộp bánh kẹo, hộp đồ hộp loại đó đối phương đã
thấy rất chu đáo rồi.
Nhưng nhà họ Lục điều kiện tốt, cái gì cũng không thiếu, thế này hơi khó, không
biết tặng đối phương cái gì. Ừ đúng rồi, lúc đi cô mang từ Nam Dương bốn hộp
bánh trứng, trong xưởng mới ra lò, bây giờ bánh trứng còn chưa bán đến phương
Bắc, ở đây cũng tính là đồ tươi, có thể coi như một món quà.
Nhưng vẫn không đủ.
Trong đầu Lục Thành Châu thoáng qua một số ký ức về người nhà, nhưng chỉ có
thể cảm nhận được sự thân sơ với từng người, sở thích lại không nhớ ra được:
“Họ hẳn cũng không thiếu thứ gì, tùy tiện chọn mấy món là được”
Lục Thành Châu còn không biết, Tô Đào chỉ có thể tự do phát huy: “Vậy thế này
đi, bốn hộp bánh trứng cho em gái và anh cả chị dâu anh, mẹ anh thì em mua một
chiếc khăn lụa”
Tô Đào quay lại quầy hàng lúc nãy, chọn một chiếc khăn lụa hoa văn thanh nhã
đại khí, lúc tính tiền Lục Thành Châu muốn trả, Tô Đào tranh nhau trả, cô có thể
tiêu tiền của Lục Thành Châu, nhưng mua quà cho người nhà hắn là tấm lòng của
cô, ngại để Lục Thành Châu trả quá.
Còn lại là quà của Lục phụ chưa chọn.
Người tuổi đó hoặc là thuốc lá rượu trà, hoặc là cổ vật thư họa.
Thuốc lá rượu trà người ta hẳn là đặc cung rồi, ngoài cửa mua chắc chắn không
có đặc cung tốt, cổ vật bây giờ không cho mua bán, chỉ còn lại thư họa.
Tác phẩm đại sư Tô Đào không mua nổi, nhưng cô tự tay viết được mà!
Thư pháp và vẽ tranh, cô tập từ nhỏ đến lớn, đặc biệt ông nội ở nhà còn là hội
trưởng Hội Thư pháp, cô từ bé đã theo sau ông ra vào các hoạt động hiệp hội,
nhã tập thư họa. Mấy ông, ông nội lớp trước gặp cô, luôn cười ha hả đưa bút:
“Đào Đào lại đây, viết một bức cho ông xem nào!”
Cô không ít lần bị các bậc trưởng bối này bắt phải cầm bút ngay tại chỗ, người
này bảo cô “nét sổ này lực đạo không đủ”, người kia chỉ vào chữ cô lắc đầu “thu
bút gấp quá, tâm phải tĩnh”, câu của anh câu của chị, nhất định phải tận tay chỉ
đạo một phen.
Bao nhiêu năm tai nghe mắt thấy, tự tay luyện xuống, tuy so với các cụ già kém
một chút, nhưng công phu dưới ngọn bút cũng lộ ra mấy phần phong cốt bất
phàm, dù sao cũng có thể đem ra khoe được rồi.
Đi đến cửa hàng thư họa một lượt, Tô Đào tự tay đề một bức chữ, trang bị xong,
coi như là quà của Lục phụ vậy.
Chuẩn bị xong xuôi, Tô Đào thay bộ quần áo thể diện mới mua, liền theo Lục
Thành Châu về khu gia đình cán bộ.