Cũng may cô mắt nhanh tay lẹ, một phát túm chặt lấy cổ áo đối phương, nhưng
vẫn bị lảo đảo lùi lại hai bước, kéo theo cả người kia cùng chúi xuống. Cho đến
khi tay kia của Trình Phương Thu kịp bám vào tay vịn cầu thang, cả hai mới đứng
vững lại được.
Trình Phương Thu thở phào một hơi dài, sợ hãi vỗ vỗ lồng ngực vẫn còn đang
đập thình thịch. Cô tức giận lườm người đàn ông trước mặt: “Đi đứng không có
mắt à?”
“Tôi còn định bảo chó khôn không chắn đường đây!” Triệu Nham Trầm vốn đang
ôm một bụng hỏa, xuống cầu thang suýt thì vồ ếch, giờ lại bị một người đàn bà
mắng nên càng nổi trận lôi đình, chẳng nể nang gì mà đớp chát lại ngay.
Nghe vậy, Trình Phương Thu tức quá hóa cười. Thấy Triệu Nham Trầm định lách
qua người mình để đi tiếp xuống lầu, cô vội vàng lên tiếng ngăn lại: “Chạy cái gì?
Xin lỗi tôi mau!”
Triệu Nham Trầm mất kiên nhẫn tăng tốc bước chân, nhưng chưa đi được hai
bước đã bị người ta túm chặt lấy tay áo. Hắn giãy giụa hai cái không ra, lại sợ
dùng sức quá mạnh sẽ khiến cả hai cùng lăn xuống lầu nên đành thu lực lại.
“Cô bị bệnh à?” Hắn hoàn toàn bộc phát, quay đầu định mắng người, nhưng khi
nhìn rõ diện mạo đối phương, tim hắn bỗng hẫng một nhịp, vẻ mặt hung tợn bỗng
chốc đờ đẫn mất hai giây.
Chỉ thấy cô đứng ở bậc trên nhìn xuống hắn, rõ ràng ăn mặc rất thanh khiết khả
ái, nhưng ngũ quan và khí chất lại sinh ra vẻ rực rỡ đầy kiêu hãnh.
Gương mặt trái xoan tinh xảo nổi bật đôi mắt đào hoa quyến rũ, lúc trợn mắt nhìn
hắn lại có một vẻ linh động khó tả. Sống mũi nhỏ nhắn thẳng tắp, bờ môi đầy đặn
hồng hào như cánh hoa đào mới nở, khiến người ta không kìm được muốn nếm
thử hương vị.
Cả người cô kiều diễm như thể chạm vào là ra nước, đẹp không sao tả xiết.
Hai người đứng gần nhau, không biết cô thoa thứ gì lên người mà một mùi hương
thanh khiết thoang thoảng cứ vờn quanh, chui tọt vào mũi hắn.
Triệu Nham Trầm vô thức nuốt nước miếng. Hắn thầm nghĩ, bà cô hắn ngày nào
cũng khoe khoang mấy cô gái trong đoàn văn công dưới trướng bà đẹp thế nào,
giỏi thế nào, nhưng hắn thấy đám dung tục ấy cộng lại cũng chẳng bằng một đầu
ngón tay của mỹ nhân trước mặt.
“Anh mới bị bệnh ấy. Tôi đang đi bình thường, anh đột nhiên lao xuống suýt chút
nữa đâm ngã tôi, bao nhiêu con mắt ở đây đều nhìn thấy cả, anh còn định chối
cãi à?” Trình Phương Thu chẳng hề sợ dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống
người khác của Triệu Nham Trầm. Cô không tin giữa thanh thiên bạch nhật, xã hội
thượng tôn pháp luật mà hắn dám ra tay đánh người.
“Đúng thế, tôi làm chứng được”
“Đàn ông sức dài vai rộng đâm trúng cô gái nhỏ không xin lỗi còn mắng người
ta, đúng là mặt dày”
“Làm chuyện trái lương tâm là định chuồn à? Mau xin lỗi đi, đừng có làm xấu mặt
anh em đồng chí chúng tôi!”
Thời này đa số mọi người đều rất nhiệt tình, chính trực, chuyện giữa đường thấy
chuyện bất bình chẳng tha là lẽ thường tình. Hơn nữa Trình Phương Thu có nhan
sắc nổi bật, từ lúc cô bước vào tiệm cơm đã thu hút sự chú ý, dĩ nhiên không
thiếu người chứng kiến toàn bộ sự việc.
Mọi người xì xào bàn tán, nhưng Triệu Nham Trầm chẳng lọt tai chữ nào. Hắn
nhìn chằm chằm Trình Phương Thu, trong mắt loé lên tia phấn khích, lập tức thu
lại vẻ hung dữ, từ từ nở một nụ cười thân thiện.
“Đồng chí này, thật sự xin lỗi. Tôi cũng vì nhất thời nóng nảy quá nên mới thốt ra
những lời vừa rồi, cô đại nhân đại lượng tha lỗi cho tôi nhé?”
Nói xong, hắn còn hơi cúi người chào Trình Phương Thu một cái.
Sự quay ngoắt 180 độ này khiến Trình Phương Thu như thấy ma mà buông tay ra,
âm thầm lùi lại một bước. Ngay cả đám đông đang xem kịch cũng kinh ngạc mà
ngừng việc chỉ trích hắn.
“Cô đến ăn cơm à? Thế này đi, bữa này để tôi mời, coi như là lời tạ lỗi” Triệu
Nham Trầm mặc kệ phản ứng của họ, tiếp tục cười hì hì nói.
Bất kể vì lý do gì khiến hắn thay đổi thái độ, nhưng hắn đã xin lỗi rồi nên Trình
Phương Thu cũng không định chấp nhặt nữa, chuẩn bị kết thúc chuyện này tại
đây.
“Không cần đâu” Nói xong, cô quay lưng đi thẳng lên lầu.
Kết quả là hắn lại bám theo: “Thế sao được, chuyện này vốn là tôi sai, tôi nhất
định phải mời cô ăn cơm mới phải đạo”
Vừa nói hắn vừa gọi phục vụ, định gọi sạch một lượt các món đặc sắc của tiệm.
“Không cần” Trình Phương Thu nhấn mạnh lần nữa, sắc mặt đã lạnh hẳn xuống.
Hắn không hiểu tiếng người à?
“Vậy cô muốn ăn gì? Tôi trả tiền” Triệu Nham Trầm cũng nhận ra hành động của
mình khiến cô phản cảm, liền đổi giọng. Nhìn khuôn mặt trắng nõn vì tức giận mà
ửng hồng của cô, tim hắn đập thình thịch không ngừng.
Trình Phương Thu không nhịn nổi nữa, tặng hắn một cái lườm cháy mắt: “Tôi nói
là không cần! Tôi tự gọi món”
Dứt lời, cô tìm một chỗ trống ngồi xuống, nhìn thực đơn viết trên giấy đỏ chữ đen
dán tường, cuối cùng gọi một bát mì Dương Xuân.
“Cho tôi một phần giống cô ấy, tôi trả cả luôn” Triệu Nham Trầm móc tiền phiếu từ
trong túi ra, định trả trước nhưng Trình Phương Thu đã ngăn lại, đưa phần tiền
phiếu của mình cho nhân viên.
Người phục vụ lúc nãy cũng thấy cảnh không vui giữa hai người, bèn liếc Triệu
Nham Trầm một cái đầy kỳ quái, rồi thu tiền của cả hai rồi rời đi.
Triệu Nham Trầm hơi ngượng ngùng cất số tiền thừa vào túi, đồng thời thiện cảm
đối với Trình Phương Thu càng thêm mãnh liệt. Trước đây đi với mấy cô gái khác,
ai mà chẳng đợi hắn chi tiền? Chỉ riêng cô là khác biệt.
Đúng là cá tính, hắn thích!
chieu-tro-xinh-dep-la-dai-lao/chuong-59.html]
“Cô tên là gì thế?” Triệu Nham Trầm vừa nói vừa định ngồi xuống vị trí bên trái
Trình Phương Thu, nhưng bị cô duỗi chân chặn lại. Hắn lại định ngồi bên phải,
nhưng chỗ đó đã bị cái túi xách của cô “chiếm đóng”.
Tới lui vài lần, hắn cũng chẳng phải kẻ ngốc, dĩ nhiên nhìn ra cô không ưa mình.
Nhưng Triệu Nham Trầm hắn chẳng có gì ngoài cái mặt dày, vả lại chuyện lúc nãy
đúng là hắn sai, giờ bị mỹ nữ lạnh nhạt cũng là đáng đời.
Hắn nghiến răng, mặc kệ ánh mắt lạnh băng của Trình Phương Thu mà ngồi
xuống phía đối diện cô.
Cô cười lạnh hai tiếng, cũng chẳng buồn đứng dậy đổi chỗ, vì có đổi cũng vô ích,
chi bằng xem xem tên này định giở trò gì.
“Dù cô có tin hay không, thực ra bình thường tính tôi tốt lắm”
Triệu Nham Trầm nói câu này với vẻ hơi chột dạ. Thấy cô không tiếp lời, hắn cũng
chẳng thấy ngại, tự mình nói tiếp: “Đều tại mẹ tôi lừa tôi đến đây xem mắt. Tôi
làm việc ở Cục Thuế, bận tối mắt tối mũi, hôm nay khó khăn lắm mới rảnh được
một chút thì bà lại bày trò này”
“Cho nên, thật sự xin lỗi cô”
Trình Phương Thu tĩnh lặng lắng nghe, đôi mắt không một gợn sóng, thậm chí
chẳng thèm liếc hắn một cái. Trong lòng cô thầm thấy nực cười, tên này cũng thú
vị thật, bắn liên thanh một tràng chẳng phải để truyền đạt ba thông tin sao?
Một là hôm nay hắn nổi nóng là ngoài ý muốn, hai là hắn làm ở Cục Thuế – có
công việc đàng hoàng, ba là hắn độc thân và tôn thờ yêu đương tự do.
Nhưng chuyện đó liên quan gì đến cô? Hắn lấy tư cách gì mà nghĩ rằng sau khi
nghe xong những lời này cô sẽ thay đổi cách nhìn về hắn, thậm chí là chủ động
sán lại gần?
Đúng là cái mặt to hơn cái mẹt, chứa được cả thiên sơn vạn thủy.
Hơn nữa lúc đầu chưa nhìn rõ mặt mũi cô, hắn cư xử như hạng lưu manh, tùy ý
trút giận và ác ý lên người lạ. Vừa thấy mặt cô xinh đẹp là quay ra như con chó
săn bám lấy không buông, còn nhỏ nhẹ giải thích xin lỗi.
Thế nếu cô xấu xí thì sao? Tên trước mặt này có cư xử như vậy không?
Chẳng cần dùng đến não, Trình Phương Thu cũng có thể đoán ra câu trả lời.
Chương 38: Bá khí hộ thê
“Nói xong chưa? Xong rồi thì biến đi cho”
Trình Phương Thu lười nhác nâng mí mắt, trong lòng đầy vẻ mỉa mai, nhưng lọt
vào mắt Triệu Nham Trầm lại thành ánh mắt đưa tình, động lòng người. Hắn ho
khẽ, chạm tay vào vành tai đang nóng bừng, lắc đầu.
“Tôi còn chưa nói tên tôi cho cô biết mà, tôi tên là Triệu Nham Trầm”
Chưa nói hết câu, hắn đã thấy cô nhíu mày, trực tiếp lạnh giọng ngắt lời: “Liên
quan gì đến tôi!”
Giọng điệu bực dọc, chẳng thèm nể mặt chút nào, nhưng nụ cười trên mặt Triệu
Nham Trầm lại càng đậm thêm. Hắn liên tục gật đầu: “Không liên quan đến cô, là
tôi muốn kết bạn với cô thôi”
Tên này có bệnh thật rồi!
Trình Phương Thu chưa từng gặp ai đeo bám dai dẳng thế này, cô tức quá hóa
cười: “Tôi không muốn kết bạn với anh, tôi kết hôn rồi, phiền anh giữ khoảng
cách, cút xa một chút”
“Được được được, tôi im mồm là được chứ gì?” Triệu Nham Trầm vẫn cười hì hì,
rõ ràng chẳng để lời cô nói vào tai, nhưng cuối cùng cũng chịu ngậm miệng.
Trình Phương Thu nhìn cái bản mặt hắn thấy thật buồn nôn, liền cầm túi xách
đứng dậy đổi sang chỗ khác. Lần này Triệu Nham Trầm không đi theo nữa mà
ngồi nguyên vị trí cũ, chống cằm, dáng vẻ tản mạn, phong lưu nhìn cô chằm
chằm.
Thực ra Triệu Nham Trầm không xấu, thậm chí còn hơi đẹp trai, da trắng ngũ
quan tinh tế, nhưng Trình Phương Thu không thích kiểu này. Cộng thêm những
hành động của hắn, cô đối với hắn chỉ có thể dùng hai chữ “ghét bỏ”.
Bị hắn nhìn, cô có cảm giác như bị một con chuột cống rình mò. Trình Phương
Thu rùng mình một cái, muốn quay người bỏ đi ngay lập tức, nhưng bát mì Dương
Xuân kia cô đã trả tiền rồi, người làm chuyện đáng ghê tởm không phải là cô, sao
cô phải đi? Người phải đi là Triệu Nham Trầm mới đúng.
Nghĩ vậy, Trình Phương Thu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn trời xanh mây
trắng, nỗi bực dọc trong lòng mới dần tan biến.
Chẳng bao lâu sau, nhân viên phục vụ mang mì lên cho cô.
Cái bát đựng mì còn to hơn cả mặt cô, lượng mì rất đầy đặn. Những sợi mì trắng
phau bên trên có một quả trứng ốp, rắc hành lá xanh mướt. Nước dùng màu trắng
đục lững lờ những vòng mỡ lợn tan chảy, màu sắc tương phản mạnh mẽ, thành
công khơi dậy lại cảm giác thèm ăn của cô.
Vì mì mới ra lò còn nóng, Trình Phương Thu không vội ăn ngay mà gắp một đũa
mì, đưa lên môi thổi nguội từ từ rồi mới ăn. Đây là thói quen ăn đồ nước của cô.
Mỹ thực có thể vỗ về tất cả. Một bát mì vào bụng, gương mặt Trình Phương Thu
lại hiện lên chút ý cười. Cô đặt đũa xuống, vô tình liếc mắt ra cửa sổ, chợt thấy
một bóng dáng quen thuộc đang đạp xe nhanh chóng tiến lại gần phía dưới lầu.
Ánh mắt cô sáng rực lên, cầm lấy túi xách chuẩn bị rời đi.
Người đẹp thì làm gì cũng thuận mắt, cô ăn bao lâu thì Triệu Nham Trầm nhìn bấy
lâu, bát mì bên cạnh hắn chẳng hề động tới. Đúng lúc hắn đang nhìn say đắm thì
cô đột nhiên đứng dậy, bộ dạng như sắp đi.