[Xuyên không tái sinh TN70] Niên đại văn, cô nàng chiêu trò xinh đẹp là đại lão

Chương 67



Sẵn sàng

Trình Phương Thu nuốt nước bọt, ánh mắt lấp liếm: “Không có gì”

“Ừ, mau đi thay quần áo đi” Chu Ứng Hoài như không để tâm, đi thẳng qua

người cô hướng về phía phòng ngủ. Trình Phương Thu thở phào, vừa đưa tay ra

sau lưng thì bên tai vang lên giọng nói âm u: “Em làm à? Cho anh sao?”

Không ngờ anh quay lại đột ngột, Trình Phương Thu giật mình run tay, đồ vật suýt

rơi xuống đất, may mà anh nhanh tay đón được.

“Anh đi đứng không có tiếng động à?” Trình Phương Thu lên tiếng trước để át đi,

định cướp lại từ tay anh, nhưng anh chân dài tay dài, nghiêng người né tránh dễ

dàng.

Chu Ứng Hoài nở nụ cười, giơ món đồ lên hỏi lại: “Em làm à? Cho anh?”

Đó là một cái túi thơm màu xanh, đơn giản không thêu hoa văn, vốn chẳng đẹp

cũng chẳng xấu, nhưng những đường khâu vẹo vọ ở mép lại phá hỏng tất cả.

Nói thật, nếu có thể, Trình Phương Thu chẳng muốn thừa nhận đây là đồ mình tự

tay làm tặng anh. Trong mắt cô nó quá xấu, nên dù làm xong từ lâu cô vẫn giấu

dưới đáy hòm, không đưa cho anh.

Chẳng hiểu sao nó lại xuất hiện trong hành lý, nếu không phải vừa nãy dọn đồ

chắc cô cũng không phát hiện ra. Nghĩ kỹ thì chắc lúc xuất phát bà Đinh Tịch Mai

dọn giúp nên tiện tay nhét vào cùng quần áo.

Trình Phương Thu cắn môi, không biết trả lời thế nào, ấp úng nửa ngày mới gật

đầu. Gò má cô đỏ ửng lan tận mang tai, khuôn mặt xinh đẹp như mặt nước mùa

xuân xao động, khiến người ta không nhịn được mà nhìn mãi không thôi.

“Làm xấu chết đi được, không tặng nữa”

Nói xong cô lại định cướp, nhưng bị anh ôm eo giữ trong lòng. Ánh mắt Chu Ứng

Hoài sáng rực, không giấu nổi niềm vui, chậm rãi nói: “Anh thấy đẹp, anh muốn”

Cái túi thơm cô chê xấu lại được anh cầm trong lòng bàn tay như bảo bối.

Lông mi dài và dày của Trình Phương Thu run rẩy, cảm thấy tim đập thình thịch

làm loạn tâm trí. Cô định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một câu: “Anh

thích thì cho anh đấy”

Rồi cô thoát khỏi vòng tay anh, chạy trốn vào phòng ngủ: “Em đi thay đồ đây”

Chu Ứng Hoài đứng tại chỗ nhìn cô đóng cửa, sau đó mới cúi xuống nhìn túi

thơm, ánh mắt lấp lánh, lòng ngọt ngào như rót mật.

Đừng nhìn cô lúc nào cũng nũng nịu nói năng không nghiêm túc, thực tế những gì

cô hứa với anh đều làm được.

Một lát sau, Trình Phương Thu thay đồ xong đi ra, thấy túi thơm đã được anh treo

bên hông. Nhỏ nhỏ một cái, nhìn xa không thấy xấu, treo trên người anh còn có

nét đáng yêu tương phản.

Vừa nhìn một cái, tai cô lại nóng lên, cô gắt: “Nếu bị người ta nhìn thấy thì sao?”

“Nhìn thấy thì đã sao? Họ còn chẳng có” Gương mặt lạnh lùng của Chu Ứng

Hoài thoáng hiện vẻ đắc ý, giọng nói cũng cao lên.

Trình Phương Thu khóe miệng giật giật: “Nếu họ hỏi, anh đừng nói là em làm”

Túi thơm xấu thế này thật là làm nhục danh tiếng của cô.

Chu Ứng Hoài không đáp, nghĩa là không đồng ý. Vợ tự tay làm túi thơm đuổi

muỗi cho anh, sao không được nói? Trước kia đám người kia cứ khoe khoang vợ

họ nấu canh gì, may áo gì. nay anh cũng có rồi.

Trình Phương Thu không biết anh nghĩ gì, thấy muộn rồi liền giục anh ra ngoài.

Ở tỉnh lỵ có nhiều tiệm ảnh, nhưng nổi tiếng nhất là tiệm Hồng Mộng. Tiệm này có

hơn ba mươi năm lịch sử, tay nghề tốt, phục vụ tốt, nghe nói máy ảnh là loại tốt

nhất nước hiện nay, ảnh chụp ra ai cũng khen.

Dù giá cao hơn tiệm thường nhưng vẫn đông khách. Chu Ứng Hoài chưa chụp

ảnh ở đây bao giờ, phải hỏi Triệu Chí Cao mới định được chỗ này. Triệu Chí Cao

là người địa phương, lời nói rất đáng tin.

Trình Phương Thu nghe thấy liền hứng thú. Kiếp trước cô tiếp xúc với máy ảnh

hàng ngày, từ khi đến thế giới này vẫn chưa được chạm vào, nhắc đến là ngứa

ngáy tay chân. Không được cầm thì xem cũng tốt.

Chương 42: Tiệm ảnh.

chieu-tro-xinh-dep-la-dai-lao/chuong-67.html]

Từ xưởng cơ khí đạp xe đến tiệm Hồng Mộng mất hai mươi phút. Hai người hơi

nóng, đến nơi tìm chỗ râm đỗ xe, Trình Phương Thu lấy khăn tay lau mồ hôi cho

mình và anh, rồi mới nhìn kỹ tiệm ảnh danh tiếng này.

Nhà gạch đỏ hai tầng, bên trên treo biển gỗ tinh xảo, năm chữ “Tiệm Ảnh Hồng

Mộng” viết ngay ngắn, trông rất khí thế. Hai bên cửa là tủ kính lớn trưng bày ảnh

đen trắng đủ kích cỡ. Tầng hai có rèm che không nhìn rõ bên trong.

Trình Phương Thu tò mò quan sát, đợi Chu Ứng Hoài khóa xe rồi cùng bước vào.

Đối diện cửa là quầy thu ngân dài, trên tường treo các loại chứng nhận và bằng

khen, minh chứng cho uy tín bấy lâu.

Bên trái có bộ ghế sofa xám và ghế gỗ, vài nam thanh nữ tú đang ngồi uống nước

trò chuyện. Bên phải là khu chụp ảnh, ngăn cách bằng một kệ gỗ nên không nhìn

rõ bên trong, chỉ nghe thấy tiếng người.

“Chào hai đồng chí, hai người đến chụp ảnh à?” Nữ nhân viên mặc sơ mi trắng

nhiệt tình chào hỏi.

“Ừ, chụp ảnh đơn và ảnh chung” Chu Ứng Hoài gật đầu nêu yêu cầu.

“Hai người điền vào mẫu này, điền xong ngồi kia đợi một lát” Cô gái có khuôn

mặt tròn, đôi mắt linh động, ăn nói lễ phép dịu dàng.

Cô đưa ra hai tờ đơn và bút.

“Chào cô, trước chúng tôi còn mấy người?” Trình Phương Thu vừa điền vừa hỏi.

“Bốn người, chụp xong tôi sẽ gọi”

Điền xong, hai người ra khu chờ. Sofa đã hết chỗ, họ kê hai chiếc ghế gỗ ngồi

cạnh nhau. Trên tường dán kín ảnh, mỗi tấm là một câu chuyện, một cảm xúc.

Với tư cách là nhiếp ảnh gia thiên tài nổi tiếng thế giới, Trình Phương Thu nhìn

ảnh không giống người thường. Người ta chỉ xem đẹp hay không, rõ hay không,

còn cô xem cả bố cục, thông số, màu sắc, ánh sáng, bối cảnh.

Trong mắt cô, những bức ảnh này chỉ vừa đủ đạt yêu cầu.

Đang mải nhìn thì có tiếng ồn ào. Một người đàn ông vội vã chạy ra từ sau kệ gỗ,

bảo cô nhân viên: “Hồng Yến, mau gọi cho thợ Trương xem ông ấy có đến ngay

được không”

“Sao thế?” Tôn Hồng Yến lo lắng gọi điện, hỏi vọng theo: “Lại hỏng à?”

“Ừ” Lý Trí Lượng mồ hôi đầm đìa, mắt dán vào điện thoại. May mà thợ Trương

bảo sẽ đến ngay, hai người mới thở phào.

Động tĩnh không nhỏ, Trình Phương Thu thì thầm với Chu Ứng Hoài: “Chẳng lẽ

máy ảnh hỏng rồi?”

Trời nắng đạp xe xa thế này mà không chụp được thì quá đen đủi. Họ còn định

chụp xong đi bách hóa xem đồ cưới. Nếu không có đồ may sẵn thì phải chọn vải

nhờ thợ may. Chu Ứng Hoài chỉ xin nghỉ được vài ngày, bao nhiêu việc phải lo.

“Không biết” Chu Ứng Hoài nhíu mày.

Những người khác cũng cuống lên, đến quầy hỏi han.

“Đồng chí, có chụp được không? Tôi xin nghỉ phép mới đi chụp được đấy, cơ

quan đang cần gấp”

“Đúng đấy, tôi còn phải về giao ca, không chụp được tôi sang tiệm khác”

Tôn Hồng Yến đỏ mặt phân trần: “Máy ảnh có chút vấn đề, đã gọi thợ đến sửa,

chắc không lâu đâu. Ai không vội thì chờ một chút”

“Tôi chờ một tiếng rồi, không chờ nữa”

“Hỏng rồi chụp có đẹp không? Tiền mất tật mang thì sao”

“Người ta nói tay nghề ở đây ngày càng kém, giờ đến máy ảnh cũng hỏng, chán

thật”

Chụp ảnh không rẻ, ai cũng muốn ảnh đẹp. Nghe máy hỏng, khách lần lượt bỏ về.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.